Chương 24: Phó Tư Niên làm việc phi pháp?

Edit: Yang

Beta: Túc

————-

Úc Đoá đang ngồi trên chiếc ghế sofa đối diện với hành lang trên tầng ba, cô chỉ cần ngẩng đầu một cái là có thể thấy rõ mọi biểu cảm trên khuôn mặt của Phó Tư Niên.

Mà chỗ ngồi của Ngu Dương, là quay lưng về phía hành lang trên tầng ba, nói cách khác, nếu như Phó Tư Niên không phát ra tiếng động, và Ngu Dương không quay người lại rồi ngẩng đầu nhìn lên, thì anh ta chắc chắn sẽ không phát hiện ra sự tồn tại của Phó Tư Niên.

Vị trí địa lý hoàn hảo, có thể tiến lên tấn công cũng có thể lui xuống phòng thủ, không có chút sơ hở nào.

Tim Úc Đóa run lên, cô như vừa nhìn thấy ma quỷ vậy. Chỉ liếc mắt một chút, cô lập tức thu hồi ánh mắt không dám nhìn nữa, vội vàng cúi đầu xuống, tay phải che đi bàn tay trái đang run rẩy kịch liệt.

Phó Tư Niên đứng đấy từ lúc nào, sao cô không nghe thấy một chút động tĩnh gì thế?

Anh là ma đấy à? Đi đường không phát ra một tiếng động nào luôn?

Không thể hoảng hốt được, cứ coi như Ngu Dương ở đây thì sao? Chỉ là một người bạn bình thường quan tâm mình mà thôi. Mọi người đều biết trong khoảng thời gian này cô cư xử rất đúng mực, hỏi ai cũng vậy thôi. Ngay cả Ngu Dương có thích cô, đó cũng là chuyện của anh ta, sao có thể trách cô chứ?

Là một người phụ nữ, cô không thể có người mến mộ sao?

Úc Đóa hùng hồn nghĩ.

Cô nghiêm túc đúng đắn nói, "Ngu Dương, anh rất tốt, nhưng mà hôm nay em cũng muốn nói rõ với anh là giữa em và anh không có khả năng. Anh còn trẻ, tương lai xán lạn, sau này chắc chắn sẽ gặp được một người con gái chân thành yêu anh, mà không phải là em, một người phụ nữ trong trái tim mãi mãi không có anh, còn đã từng kết hôn nữa."

"Đóa Đóa, sao lại… Sao đột nhiên lại nói với anh những lời này? Rõ ràng chúng ta, rõ ràng trước kia chúng ta rất thân mật! Nếu như không phải do Phó Tư Niên cản trở…"

"Được rồi, đừng nói nữa!" Úc Đóa đột ngột ngắt lời anh ta, tim cũng sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

Cái tên Ngu Dương này hết chuyện để nói rồi à, vào cái thời điểm nhạy cảm như vậy, còn muốn cùng cô ôn lại hồi ức lúc trước?

"Chuyện đã qua, quá khứ không quan trọng, quan trọng là tương lai phía trước!" Úc Đóa đổ mồ hôi lạnh, khẽ nói "Ngu Dương, nếu như không có chuyện gì, anh về trước đi. Em có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lát."-

---Đọc FULL tại ---

"Quá khứ không quan trọng?" Ngu Dương đột nhiên đứng lên, tay chỉ về phía tầng ba cao giọng nói: "Năm đó nếu như không phải Phó Tư Niên cản trở thì bây giờ chúng ta đã sớm kết hôn rồi, cũng sẽ không phải chia xa ba năm như bây giờ! Em ở cùng với Phó Tư Niên ba năm, chẳng lẽ đã quên hết tình cảm mười năm mặn nồng giữa chúng ta sao?"

"Phó Tư Niên có đáng để em yêu không? Trong ba năm này, anh ta ở bên ngoài chơi đùa vui vẻ, có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của em chưa?"

Từng câu từng chữ rõ ràng truyền khắp phòng khách.

Úc Đóa dường như bị Ngu Dương doạ cho hoảng sợ, cô kinh ngạc nhìn anh ta. Nhưng trong ánh mắt lại chứa đựng đầy vẻ sợ hãi, cô căn bản không dám nhìn về phía tầng ba.

Cô… có chút lạnh?

Nhìn vào ánh mắt của Úc Đoá, tay Ngu Dương chỉ vào tầng ba dần dần nắm chặt, sau đó bất lực rủ xuống, cúi đầu cười nhạo chính mình, giọng điệu tái nhợt bất lực, "Thật xin lỗi, anh không nên nhắc tới chuyện quá khứ, nhưng mà… Đóa Đóa, em phải hiểu, anh không có ý trách em, anh chỉ là…"

Úc Đóa hận không thể dán chặt cái miệng anh ta lại!

Ngu Dương không biết nên nói thế nào, suy nghĩ hồi lâu mới nặn ra một nụ cười yếu ớt, "Thật có lỗi, anh quá kích động, những lời vừa rồi em cứ xem như chưa từng nghe thấy. Em còn có việc thì anh đi trước vậy."

Nói xong, Ngu Dương nhìn chằm chằm Úc Đóa một chút, sau đó rời khỏi biệt thự.

Cuối cùng cũng đi rồi.

Úc Đóa nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nếu cái tên miệng quạ đen Ngu Dương còn nói tiếp, sợ là cái mạng nhỏ này của cô sẽ không còn mất!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!