Chương 18: Đóa Đóa, nhớ anh không?

Edit: Yang

———-

Trong phòng khách, tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Muôn vạn ánh mắt của mọi người đổ dồn vào người đã mất tích ba tháng, hoặc là mừng rỡ như điên, hoặc không thể tin, hoặc khiếp sợ kinh hoàng hay lo lắng bất an.

"... Anh?"

"Ông chủ?" Dì Liên vui đến phát khóc: "Ngài... Ngài không có việc gì, thời gian vừa rồi ngài đi đâu vậy?"

Ông chú loạng choạng, lắp bắp: "Tư Niên... Cháu không chết? Đây, đây là chuyện gì vậy?"

"Phó tổng..." Vẻ mặt Kiều Án ngạc nhiên, nhưng theo đó lại càng nhiều hơn là sợ hãi.

Mặc dù những người có mặt ở đây không tận mắt chứng kiến sự việc nhưng kết quả điều tra sau đó cho thấy chiếc du thuyền đang đi trên vùng biển rộng lớn đã phát nổ và thân tàu bị hư hỏng nặng nề, nhân viên trên thuyền cũng chết và bị thương hơn nửa, Phó Tư Niên thậm chí còn biến mất trong biển cả bao la.

Đội cứu hộ đã tìm kiếm ở vùng biển gần đó 20km trong vòng ba ngày. Theo chuyên gia cứu hộ có kinh nghiệm phong phú báo cáo, cơ hội sống sót của Phó Tư Niên không cao.

Vì vậy trong lòng tất cả mọi người, đều cho rằng Phó Tư Niên đã chết trong vụ nổ thuyền rồi chìm xuống đáy biển. Mặc dù không thể tìm thấy di thể, nhưng mọi người vẫn xây một ngôi mộ cho anh.

Đã ba tháng qua đi, sao người này có thể trở về một cách êm đẹp như vậy?

Trong ba tháng này, rốt cuộc Phó Tư Niên đã đi đâu, xảy ra chuyện gì?

Nếu như không có chuyện gì, tại sao lại đợi ba tháng sau mới trở về?

Trong lòng mọi người ở đây phần lớn đều là lo sợ bất an.

"Dì Liên yên tâm, tôi rất khỏe, chuyện gì đã xảy ra thì để khi khác tôi kể cho dì nghe. Còn ngày hôm nay tôi chỉ muốn xử lý một chuyện" Một tay Phó Tư Niên ôm Úc Đoá, một tay cầm văn kiện, anh tỉ mỉ xem kỹ nội dung. Đọc đến phần phân chia di sản, anh ném mạnh tập văn kiện xuống bàn trà.

Âm thanh giòn giã, như một nhát búa nặng nề đập mạnh vào trong lòng mỗi người ở đây.

Ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng con người trước mặt, một tay đặt lên văn kiện, thanh âm Phó Tư Niên chậm rãi lại trầm ổn, từng câu từng chữ đều có sức nặng: "Tôi chỉ muốn biết, phần di chúc này, là thế nào."

Ánh mắt Phó Tư Niên lạnh lùng, "Ai ghê gớm như vậy, còn dám làm giả di chúc!"

Kiều Án im lặng không đáp, ánh mắt ông chú liếc ngang liếc dọc không cố định, luật sư đọc di chúc đứng ngồi không yên. Trong chốc lát, không có người nào lên tiếng.

"Không ai biết di chúc này từ đâu đến sao?" Phó Tư Niên nhìn ông chú, băng sương trên mặt tan ra một chút: "Chú có biết không?"

Trước đó Kiều Án đưa di chúc ra cho ông xem, trong lòng ông ta còn rất vui vẻ.

Ba mươi phần trăm di sản, khoảng sáu bảy tỷ, tiền nhiều như vậy lại rơi vào tay ông ta. Vì vậy ông ta cũng chỉ muốn tranh cho con trai cháu trai, tương lai sau này có chỗ dựa vào thôi.

Nhưng ông không ngờ tới, Kiều Án lại nói cho ông ta biết, muốn cầm được di sản phải làm theo lời cô ta.

Lúc ấy ông chú cũng đoán được, tờ di chúc này, có lẽ là giả.

Bây giờ đối mặt với câu hỏi của Phó Tư Niên, nói ông ta không hoảng sợ là giả, vẻ rạng rỡ khi bước chân vào Phó gia lúc trước đã không còn sót lại chút gì, giống như một con cáo già ranh mãnh bị kẹp đuôi.

Ông ta nhìn Kiều Án một chút, ấp úng: "Cái này... Chú, chú cũng không rõ lắm, " nói xong lại cố ý nói sang chuyện khác: "Tư Niên à, ba tháng này cháu đi đâu thế? Sao không liên hệ với người nhà? Cháu có biết ba tháng qua mọi người ai cũng lo lắng cho cháu không."

Trên mặt Phó Tư Niên ôn hòa cười: "Chú, hôm nay không nói việc này. Chủ yếu là cháu muốn làm rõ chuyện di chúc này, dù sao dám làm loại chuyện này dưới mí mắt của cháu, năng lực cũng không nhỏ."

Ánh mắt của anh đảo qua vị luật sư kia, luật sư đọc di chúc lập tức hốt hoảng đẩy gọng kính trên sống mũi, chột dạ cúi đầu.

Phó Tư Niên dường như không muốn nghe đáp án từ miệng ông chú nữa, chỉ vào A Tề, nói: "A Tề, trên di chúc này cậu có mười phần trăm cổ phần, cậu nói đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!