Edit: MoonMi
Beta: Yang+Ryn
——–
"Có thể làm gì với hai mươi tỷ nhỉ?"
Úc Đóa lấy máy tính ra tính thêm lần nữa: "Hai mươi tỷ, cho A Tề 2 tỷ, cậu ấy vẫn luôn một mực trung thành với Phó Tư Niên…… Nhưng mà 2 tỷ này so với 2 tỷ của Phó Tư Niên cho hắn thì có gì khác biệt đâu, cậu ta cũng đâu phải tên ngốc, chắc chắn sẽ lấy 2 tỷ này rồi?"
"Tài sản của tập đoàn Phó Thị chắc cũng nằm trong 2 tỷ này, không biết chiếm được bao nhiêu cổ phần….."
Bóng cây bên ngoài cửa sổ lay động, ánh trăng lạnh lẽo như nước. Úc Đóa ngáp một cái, tay vuốt ve cái cổ đang đau nhức, mắt cô nhìn về phía chiếc đồng hồ đang treo trên tường, kim giờ chỉ đúng 11 giờ.
Úc Đoá bước lên giường chuẩn bị đi ngủ, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, dưới ánh đèn lờ mờ, cô bỗng thấy bóng người đứng ở cửa.
Trước kia vì để thể hiện trọn vẹn con người rụt rè và sợ hãi của mình trước mặt Phó Tư Niên, kể cả các chi tiết nhỏ như mỗi đêm đi ngủ cô đều không dám tắt đèn. Chỉ cần Phó Tư Niên trở về và ngủ cùng mình, cô sẽ ôm chặt eo của anh không chịu buông.
Nhìn thấy bóng người ngoài cửa, Úc Đóa giật mình bật dậy. Cô ôm lấy cái gối, sững sờ nhìn ra cửa, trong lòng hoảng hốt.
"Ai vậy!"
Bóng người kia không hề lên tiếng.
"Ai ở đó! Đừng giả thần giả quỷ nữa!"
Úc Đóa hét to để tiếp thêm dũng khí cho bản thân.
"Ra đây đi!" Úc Đóa giận dữ mà la lên, người đó rốt cuộc cũng nhúc nhích. Chầm chậm bước ra, thân hình cao ráo thẳng tắp, gương mặt sắc bén.
Người này cho dù có chết Úc Đoá cũng không thể quên được. Là Phó Tư Niên.
" Phó….. Phó Tư Niên?" Úc Đóa tay run như Parkinson, thậm chí lời nói cũng không lưu loát: "Anh anh anh……anh không phải đã đi đầu thai rồi sao?"
Phó Tư Niên nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, Úc Đóa ôm lấy cái chăn mà lùi lại.
"Tư Niên" Tiếng giày cao gót quen thuộc vang lên, xuất hiện một đôi tay mềm mại quyến rũ từ đằng sau khoác lấy cánh tay của Phó Tư Niên. Kiều Án từ trong bóng tối bước ra, dựa vào người Phó Tư Niên một cách thân mật, giống như đang ra oai với cô: "Người đàn bà này sao lại ở đây, sao không đuổi cô ta đi đi?"
Khi nhìn thấy Kiều Án dựa chặt vào người Phó Tư Niên, lòng cô lại dâng lên một nỗi buồn không thể giải thích được.
Phó Tư Niên ừ một tiếng, đằng sau xuất hiện hai người đàn ông mặc âu phục, tiến đến kiềm lấy tay trái và tay phải của Úc Đóa, lôi cô xuống giường.
"Đợi đã, các người làm gì vậy!"
"Làm gì sao? Đây là nhà của Tư Niên, người ngoài như cô lại ngủ trên giường của tôi và Tư Niên, không biết xấu hổ à?"
" Cô và Tư Niên?" Úc Đóa trợn mắt nhìn Kiều Án: "Tôi là vợ hợp pháp của Tư Niên, cô mới là người không biết xấu hổ đó!"
Kiều Án nhìn Úc Đóa một cái, đưa vẻ mặt cực kỳ tủi thân nhìn về phía Phó Tư Niên: "Tư Niên, cô ta mắng em"
Phó Tư Niên nhìn Úc Đóa với ánh mắt đầy sự chán ghét, ghê tởm, ôm lấy Kiều Án vào lòng, giọng điệu lạnh lùng: "Ném cô ta ra ngoài."
Hai tên mặc đồ âu phục liền kéo Úc Đóa đi, ném ra ngoài cửa biệt thự.
Kiều Án đứng trước cửa, nắm lấy tay Phó Tư Niên, diễu võ dương oai* nhìn cô: " Sau này cô và Phó Tư Niên không còn chút quan hệ nào nữa, còn về tài sản của Phó Tư Niên, từ ngày hôm nay cũng là của tôi hết."
Bộ dạng ra dáng nữ chủ nhân nhà họ Phó của cô ta làm Úc Đóa tức đến nghiến răng.
"Còn những bộ quần áo túi xách mà cô mua, từ nay cũng là của tôi hahahaha."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!