Chương 2: Khiêu khích

Lộ Tinh Từ trào phúng, cay nghiệt mà không hề mất lễ phép.

Bầu không khí vô cùng vi diệu.

Ánh mắt Đoạn Gia Diễn cứng rắn không nhận sai, Tống Ý bị nụ cười như không cười của Lộ Tinh Từ dọa hết hồn, chẳng biết hắn nghĩ thế nào nữa.

Khóe môi Đoạn Gia Diễn khẽ nhếch, ánh mắt nâng lên, thoạt nhìn muốn nói điều gì đó.

Tống Ý bất đắc dĩ thầm nói đến rồi, thiên vương sơn chi chiến(*) này động phát là nổ ngay.

(*): Ý nói cuộc chiến không ai thua ai

________

"Đều đứng ở đây làm gì? "

Thanh âm của chủ nhiệm lớp đột nhiên xen vào.

"Mấy người các em  tụ họp ở đây định mở hội à? Lễ chào cờ bắt đầu rồi." Chủ nhiệm Triệu Mẫn Quân dạy môn Ngữ Văn Ban 10, lúc đến nhìn thấy đầu tiên là quần áo Đoạn Gia Diễn không giống với tất cả mọi người: "Đoạn Gia Diễn, đồng phục học sinh đâu? "

Thấy cô đến, Đoạn Gia Diễn rũ mắt xuống: "Em quên mất."

"Ban tác phong kỷ luật ghi tên cậu ta lại." Triệu Mẫn Quân nói với hai nữ sinh kia xong, quay đầu lại dặn cậu: "Lần sau không được lại quên, em nói xem, ai cũng như em thì ở trường học có biết bao nhiêu người không chịu mặc đồng phục?

"Mắt thấy Lộ Tinh Từ bỏ đi, một thân ý chí chiến đấu của Đoạn Gia Diễn một chút cũng không còn khí thế, cả người ủ rũ vâng một tiếng. Triệu Mẫn Quân cùng mẹ cậu là bạn thời đại học, mẹ cậu đôi khi sẽ hỏi Triệu Mẫn Quân tình huống ở trường của cậu, nên trước mặt Triệu Mẫn Quân, Đoạn Gia Diễn vẫn tương đối an phận. Triệu Mẫn Quân nhìn thấy bộ dạng này của cậu, thấp giọng hỏi:"Em cùng cậu ấy có xung đột?"

Đoạn Gia Diễn ngẩng đầu.

"Ít gây rối đi." Triệu Mẫn Quân căn dặn: "Đều lớp 11 rồi, ha? " 

Thấy cậu đã đáp ứng, Triệu Mẫn Quân vội vàng đi về phía trước lớp.

Là một trong những trường tốt nhất Ninh Thành, học sinh muốn đến Nhất Trung mỗi năm đều đếm không xuể.

Từ khi thành lập trường đến nay, lực lượng giáo viên cực kì hùng hậu. Đặc biệt là Ban 10, nhà trường đều đem tài nguyên dạy học tốt nhất cho khối lớp này, chẳng phải vì gì khác, đơn giản do Lộ Tinh Từ thường ở trong thư viện đọc sách.

Ban 10 ngoại trừ có rất nhiều học bá, còn có một số thiếu gia tiểu thư nhờ quan hệ tiến vào. Triệu Mẫn Quân có thể quản được kiểu lớp đặc thù thế này, thân là chủ nhiệm lớp, năng lực của cô rõ như ban ngày.

Ít nhất khi cô chủ nhiệm, Đoạn Gia Diễn đàng hoàng hơn trước đó.

Lễ chào cờ kết thúc, Đoạn Gia Diễn và Tống Ý đều không muốn về lớp, lại bị mấy nam sinh ban Ba gọi, Đoạn Gia Diễn dứt khoát gọi thêm vài người, cùng nhau đi chơi bóng rổ.

Chơi hết 2 tiết học, mọi người đều mệt rã rời, lười nhác ngồi trên ghế dài nghỉ.

Đoạn Gia Diễn ngửa cổ uống nước, hầu kết lăn lăn, chân dài chống mặt đất, cả người đều thả lỏng.

Nam sinh ban Ba bên cạnh hỏi: "Đoạn ca, Đỗ Hứa Thần bên ban Thể Dục làm sao vậy? Hôm nay đụng phải cậu ta còn ồn ào, nói cậu xum xoe nữ thần của cậu ta, còn nói gì mà cậu ta rõ ràng coi trọng Giang Kỳ Niệm trước. "

Đoạn Gia Diễn còn chưa kịp nói gì, Tống Ý bên cạnh nghe thấy cười nói:

"Đỗ Hứa Thần đánh cá sao? Theo đuổi người ta mà cũng đòi tới trước tới sau? Có muốn xếp hàng lấy số luôn không?"

Tất cả mọi người cùng nở nụ cười, Đoạn Gia Diễn cũng cười.

Nam sinh vừa nãy cười nói tiếp: "Tôi đề nghị Đoạn ca một tiếng nha, Đỗ Hứa thần sớm đã không ưa cậu, không chừng hắn tìm cơ hội hại cậu đó."

"Chúng ta sợ cậu ta mò tới sao?" 

"Đỗ Hứa Thần cái rắm gì, cậu ta chỉ là tên ngu ngốc."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!