Chương 14: Lúm đồng xu

Chuyện hồi sáng của Đoạn Gia Diễn đã truyền khắp cả lớp, lúc thấy cậu bước vào, mọi người bất giác nhìn về phía cậu.

Trên bàn học của Đoạn Gia Diễn đặt một túi đồ ăn vặt rất lớn, trên ghế treo áo khoác lúc sáng cậu cho Giang Kỳ Niệm mượn.

Biết Giang Kỳ Niệm đã tới, Đoạn Gia Diễn cười cười, kéo ghế ra ngồi xuống.

Buổi chiều thi Toán.

Những chỗ quan trọng hôm trước Lộ Tinh Từ ghi ra thật sự rất hữu dụng, Đoạn Gia Diễn cảm thấy có không ít câu cậu đã gặp qua, mặc dù phần lớn không biết giải làm sao, nhưng so với trước đây cậu lụi hết đề liền ngủ thì bây giờ thật sự tốt hơn rất nhiều.

Đoạn Gia Diễn ăn được quả ngon quả ngọt, ngày mai lại thi Lý, buổi tối cậu còn định nhờ Lộ Tinh Từ giảng cho cậu mấy cái kiến thức trọng tâm, hắn đưa thẳng luôn cho cậu nguyên một xấp tài liệu.

"Cậu đọc đi, mấy chỗ đánh dấu thì đọc kĩ một chút.

"Đoạn Gia Diễn cho rằng hắn cũng phải ôn bài, dù sao lý cậu thi cũng không tốt, không thể làm phiền người khác được. Đoạn Gia Diễn đọc hơn nửa tiết tự học, khái niệm cậu có thể hiểu bảy tám phần, nhưng mấy bài tập cậu không thể hiểu nổi, đau đầu sắp chết luôn. Đợi tan học, cậu xoay đầu sang nhìn. Lộ Tinh Từ đang chơi cờ tỷ phú trên điện thoại với Trần Việt."Lớp trưởng." Đoạn Gia Diễn gọi hắn: "Cậu chơi xong, có thể dành chút thời gian cứu vớt người bạn đang trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng này không?"

Lộ Tinh Từ cũng không buồn ngẩng đầu lên: "Luôn dựa vào người khác giúp đỡ sẽ gây bất lợi cho quá trình trưởng thành của cậu."

"…" Đoạn Gia Diễn: "Hôm qua cậu không thế này."

"Cho nên từ hôm nay tôi sẽ thay đổi."

"…" Đoạn Gia Diễn thấy hắn còn chậm rãi tính nước cờ, xem ra thật sự không có ý định giúp đỡ mình, Đoạn Gia Diễn nghiêng đầu nhìn Trần Việt:

"Hai người đang chơi với ai vậy? Trong lớp luôn hả?"

Trần Việt: "Bọn tôi chơi ngẫu nhiên."

Đoạn Gia Diễn lấy điện thoại ra: "Thêm tôi nữa, tôi cũng muốn chơi.

"Chơi hết ván này, Trần Việt thêm Đoạn Gia Diễn vào. Cờ tỉ phú trên điện thoại có một tính năng, người chơi có thể ném đồ vật vào người chơi khác. Đoạn Gia Diễn vừa vào đã điên cuồng ném cà chua vào nhân vật của Lộ Tinh Từ, ném xong cà chua lại sang ném trứng gà, cuối cùng còn tưới thêm nước. Từ đầu đến cuối, khuôn mặt nhân vật của Lộ Tinh Từ không hở ra được một chỗ nào. Trần Việt:"…

"Dù cách cả màn hình Trần Việt cũng có thể cảm nhận được oán niệm của Đoạn Gia Diễn, chơi xong ván này, Đoạn Gia Diễn từ dân làm công xuống thành công nhân nô lệ luôn rồi, còn Lộ Tinh Từ lắc mình trở thành địa chủ nhỏ. Thấy Lộ Tinh Từ rời khỏi phòng chơi, Trần Việt hỏi:"Cậu không chơi nữa à?"

"Chơi nữa sẽ bị cà chua đập chết." Lộ Tinh Từ mặt không biểu tình nhìn về phía Đoạn Gia Diễn: "Công nhân nô lệ, học bài."

Đoạn Gia Diễn thấy hắn mở sách ra, chuẩn bị một chọi một phụ đạo cho cậu.

"Chú ý từ ngữ." Đoạn Gia Diễn thấy cuối cùng hắn cũng đồng ý giúp, trong lòng vô cùng cao hứng: "Mặc dù tôi là công nhân nô lệ, nhưng giấy bán thân đâu có ở chỗ cậu, cho nên cậu không được gọi tôi là công nhân nô lệ."

"Vậy tôi nên gọi cậu là gì?"

Lộ Tinh Từ nhếch môi trêu chọc: "Đại gia cà chua?"

"…"

Có Lộ Tinh Từ giúp đỡ, Đoạn Gia Diễn cảm thấy thu hoạch được vô số điều bổ ích, đối với kỳ thi lần này tràn đầy tự tin.

Ba ngày thi tháng kết thúc, học sinh phải di chuyển về chỗ ngồi ban đầu, Đoạn Gia Diễn trở về ngồi cùng Tống Ý.

Để ăn mừng kỳ thi tháng kết thúc, Tống Ý trốn tiết tự học buổi tối đi chơi game cùng mấy nam sinh bên Ban 3, Đoạn Gia Diễn cũng đi cùng.

Nhưng cậu để quên điện thoại ở phòng học, ăn xong cơm tối, Đoạn Gia Diễn không thể không quay lại lấy.

Vì phải đi đường vòng, Đoạn Gia Diễn đi dọc hành lang từ phòng Giáo dục Đạo Đức đến ban Mười, khi gần đến cửa lớp, cậu nhìn thấy có hai người đứng bên góc hành lang nói chuyện.

Nơi này khá vắng vẻ, ngày thường ngoại trừ nhân viên lau dọn, gần như không có ai đến đây, hiện tại những nhân viên đều đã tan làm, chỉ có đèn hành lang sáng, xung quanh hơi tối.

Thị lực Đoạn Gia Diễn không tồi, rất nhanh cậu đã nhìn rõ hai người đó là ai.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!