Editor: Động Bàng Geii
Beta: Lime – Berry
..o0o..
Bùi Nhiên đứng bên cạnh cửa sổ thật lâu, cửa sổ đã đóng lại được một lúc rồi, nhưng bên tai cậu vẫn còn phảng phất âm thanh đó.
Mãi đến khi Bùi Nhiên mở đèn trong phòng tắm, nhìn về phía gương, cậu mới nhận ra mặt và tai của mình đều đã đỏ chót.
Sau khi rửa mặt xong, cậu đặt mu bàn tay lên má rời khỏi phòng tắm, rồi mới cầm điện thoại lên.
Bùi Nhiên từng nhận được rất nhiều lời tỏ tình. Lá thư tình đầu tiên của cậu là vào năm tiểu học, đó là một bạn nữ học lớp năm cột tóc thắt bím đuôi ngựa, mỗi một nụ cười đều mang theo cảm giác nhẹ nhàng tươi mát tựa như hương chanh, cô bé đỏ mặt nhét bức thư vào trong tay cậu, dặn cậu về nhà rồi hẳn mở ra nhìn.
Lúc đó mắt cậu cũng không thèm chớp, lịch sự trả lại lá thư, nói xin lỗi, sau đó cảm ơn.
La Thanh Sơn cũng nhận được câu xin lỗi tương tự từ cậu.
Cậu uống một ngụm nước, nghĩ thầm, ban nãy mình cũng nên làm như vậy, ai ngờ lại không có, chắc là bị dọa đến quên mất.
Tại sao Nghiêm Chuẩn lại thích mình? Trước kỳ nghỉ này, bọn họ cũng không có qua lại gì, càng không có tiếp xúc gần gũi, thậm chí cả mấy lời thừa thãi cũng chưa từng nói qua.
Bùi Nhiên mở điện thoại lên, trên màn hình vẫn là cuộc trò chuyện của bọn họ.
Trong màn đêm, điện thoại di dộng của cậu chợt rung lên, rung đến mức lòng bàn tay của Bùi Nhiên cũng cảm thấy ngứa ngáy.
[Nghiêm Chuẩn: Tôi chỉ muốn giải thích một chút thôi, không phải là đang tỏ tình, không cần phải trả lời liền đâu.]
"…" Bùi Nhiên có hơi sửng sốt.
Thì ra như vậy cũng không tính là tỏ tình sao?
Câu từ chối của cậu như bị nghẹn lại ở cuống họng, lên cũng không được mà xuống cũng không xong.
[Nghiêm Chuẩn: Nhưng sau này, tôi sẽ không gọi cậu là ông chủ nữa.]
Mưa cũng dần nhỏ lại, Nghiêm Chuẩn dựa vào ban công hóng gió, gửi tin này xong anh mới thoát ra, vào một nhóm chat đang ầm ĩ khác.
Là đám người kia, đang la hét om xòm bắt anh vô game tiếp tục giết người với họ.
Nghiêm Chuẩn còn chưa trả lời, thì bên kia đã không đợi được mà gọi Wechat đến. Nghiêm Chuẩn tắt một lần, bọn họ lại gọi tiếp, cuối cùng anh không thể làm gì hơn là nhíu mày bấm nhận.
"Anh hai, đang làm cái gì đó? Sao lại cúp máy của em hả?" Lâm Hứa Hoán hỏi.
"Bận."
"Đêm hôm khuya khoắt anh bận cái gì?
"Chờ tin nhắn."
Lâm Hứa Hoán sửng sốt một chút: "Hở?"
Nghiêm Chuẩn lười giải thích với hắn: "Có gì không?"
"Vô chơi tiếp chứ chi, bọn lão Hà dậy hết rồi, còn thiếu mỗi mình anh thôi đó." Đầu dây bên kia có thể nghe thấy một giọng nói thô lỗ của một người đàn ông đang nhắc đến tên của Nghiêm Chuẩn.
Nghiêm Chuẩn nói: "Tôi là học sinh, ngày mai còn phải đi học."
"Chậc, lão Hà bảo anh trốn học đi, đến căn cứ chơi hai ngày."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!