Chương 71: Ngày thứ 71 không muốn

Đây là lần đầu tiên Tư Niệm bị gọi là "đồ ngốc" mà không muốn cãi lại.

Cô im lặng tựa vào vai Lục Thư Nghiễn, hít thở mùi hương quen thuộc từ anh. Cái ôm chặt đến nghẹt thở này đôi khi lại càng khiến người ta cảm thấy an toàn. Dần dần, cả người cô thả lỏng. Gác cằm lên vai anh, nhắm mắt lại, cô cảm thấy vô cùng an tâm dù vừa bị mắng.

Đúng vậy, cô đúng là đồ ngốc khi cứ mãi do dự vì lý do ấy. May mắn thay, luôn có người nhìn thấu và đánh thức cô.

Lục Thư Nghiễn đợi đến khi Tư Niệm hoàn toàn thả lỏng trong vòng tay mình. Một lúc sau, anh hơi giãn khoảng cách giữa hai người: "Em cứ vì chuyện này mà tránh né không muốn bàn chuyện kết hôn với anh sao?"

"…Ừm, cũng không hẳn chỉ vì thế." Tư Niệm cảm thấy nói ra rồi tâm trạng rất thoải mái, cô hít một hơi thật sâu như trút được gánh nặng, giờ có thể nói thêm chuyện khác.

Cô nhìn Lục Thư Nghiễn, vừa vuốt mái tóc buông xuống của mình, khi đã nói ra thì dường như càng thêm băn khoăn: "Dù sao em còn trẻ mà."

"Tất nhiên em không có ý nói anh già đâu, ý em là ở tuổi này mà bước chân vào "mồ chôn hôn nhân', có phải hơi sớm quá không? Trước đây em còn định đợi đến 35 tuổi mới kết hôn cơ."

Lục Thư Nghiễn im lặng khi nghe đến "35 tuổi".

Anh vốn định nói nếu cô thấy còn trẻ thì họ có thể đợi thêm một hai năm, nhưng Tư Niệm lại nói đến 35 tuổi, còn cả 10 năm nữa.

Tư Niệm cảm nhận được sự im lặng của Lục Thư Nghiễn. Sau đó tính thử, 35 tuổi quả thật có vẻ xa quá.

Khi đó Lục Thư Nghiễn sẽ là ông già gần 40 mất.

"Em không có ý đó." Tư Niệm giải thích, "Em chỉ nghĩ kết hôn quá sớm, lỡ như…"

"Lỡ như gì?" Lục Thư Nghiễn lập tức hỏi. Tư Niệm nói đến đây lại dừng lại.

Phải rồi, lỡ như gì chứ?

Trước đây khi nghĩ đến tuổi 35, cô còn chưa biết người ấy là ai, sợ mình chọn không tốt nên muốn tìm hiểu thêm. Nhưng giờ đã xác định được đối tượng rồi, còn có thể "lỡ như" gì nữa?

Lúc này nhìn vào gương mặt Lục Thư Nghiễn, Tư Niệm mới chợt nhận ra rằng chẳng có gì phải lo cả.

Chắc chắn một vạn phần trăm.

Dù có là "mồ chôn", hai người cùng nằm trong đó vẫn có thể trò chuyện làm bạn với nhau.

Thế là Tư Niệm "chụt" một cái hôn vào khóe môi Lục Thư Nghiễn, vòng tay ôm cổ anh: "Không có gì phải lo cả."

"Miễn là anh không sợ em khắc số anh là được."

Tuy biết đó chỉ là chuyện vô căn cứ, nhưng khi phát hiện ra cô cứ mãi do dự vì lý do đó, Lục Thư Nghiễn vẫn đưa Tư Niệm đi tìm một thầy có tiếng để xem.

Họ xem hợp bát tự của hai người.

Kết quả thầy xem ra rất tốt, cực kỳ tốt, rất tốt. Bát tự của hai người không có điểm nào không hợp, là duyên trời định, ở bên nhau sẽ hạnh phúc mỹ mãn cả đời, mọi việc suôn sẻ, không những không khắc số mà còn tương trợ cho nhau.

Tư Niệm nhận được kết quả, đi đường cứ như đang bay.

Xem bói được kết quả tốt khiến cô phấn khích hơn cả việc ký được hợp đồng đại diện lớn.

Thầy nói hai người ở bên nhau rất tốt, hơn nữa Lục Thư Nghiễn còn mang lại vận may cho cô.

Ở bên nhau càng lâu càng tốt cho cô, sẽ tốt mãi đến già.

Nghĩ đến đây Tư Niệm càng vui vẻ, cô nắm tay Lục Thư Nghiễn chặt hơn, như sợ "vận may" của mình chạy mất.

Lục Thư Nghiễn cảm nhận được niềm vui của Tư Niệm, biết cô đã không còn vướng mắc gì nữa, cũng mỉm cười theo.

Năm nay Tết Trung thu sau dịp Quốc khánh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!