Chương 46: Ngày thứ 46 không muốn

Hai cô gái có vẻ không ngờ lại nhận được lời giải thích này, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên và nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đứng trước mặt.

Thấy phản ứng của hai cô gái, Tư Niệm chợt cảm thấy mình đã nói sai điều gì đó.

Thật ra chỉ cần nói thẳng là bạn bè không phải tốt hơn sao? Cô và Lục Thư Nghiễn vốn dĩ chỉ là bạn bè, có nắm tay nhau đâu, việc gì phải nói là anh trai thân thích, càng giấu càng làm người ta nghi ngờ là có chuyện gì đó.

May mà Lục Thư Nghiễn không lên tiếng vạch trần.

Hai cô gái nhìn nhau rồi mỉm cười gật đầu với Tư Niệm: "À, ra vậy."

Sau đó, họ lịch sự đưa điện thoại cho Lục Thư Nghiễn: "Anh trai Tư Niệm, anh có thể chụp cho chúng tôi một bức ảnh được không?"

Tư Niệm: "…"

Cô nghe mà mí mắt giật liên hồi, lưng căng cứng khi cảm nhận ánh mắt Lục Thư Nghiễn dường như liếc nhìn mình. Tuy nhiên anh không nói gì, chỉ đơn giản nhận lấy điện thoại từ tay cô gái.

Lục Thư Nghiễn chụp ảnh cho Tư Niệm và hai cô gái.

Hai cô gái rất vui khi được chụp ảnh. Lúc ra về, đối diện với Lục Thư Nghiễn – người từ đầu đến cuối không nói một lời, họ còn vừa nắm tay vừa nháy mắt khen thật lòng: "Anh trai Tư Niệm, anh đẹp trai quá."

Lục Thư Nghiễn đáp nhạt: "Cảm ơn."

Tư Niệm đứng bên cạnh, nghe họ cứ "anh trai Tư Niệm" "anh trai Tư Niệm" mà người cứng đờ.

Tiễn hai cô gái đi rồi, cô vội đeo khẩu trang lên, hai tay đút vào túi áo khoác, không biết là do lạnh hay lý do gì mà khẽ dậm chân tại chỗ. Cô nhìn đông nhìn tây, cố không nhìn về phía Lục Thư Nghiễn, cũng không biết đang giải thích với ai:

"Cái đó… tôi…"

"Nói nhanh quá, không cố ý."

"Anh biết đấy, chỉ nói là bạn bè thì dễ bị hiểu lầm." Lục Thư Nghiễn mím môi.

Anh định nói "anh trai" thì không bị hiểu lầm sao, nhưng nhìn Tư Niệm đang tự biết mình có lỗi, toàn thân không tự nhiên, anh chậm rãi hỏi: "Hiểu lầm cái gì?"

Tư Niệm nghe vậy ngẩng đầu lên.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô nheo mắt dò xét, nhận ra câu hỏi của Lục Thư Nghiễn dường như có ý đồ không tốt, bèn đáp: "Hiểu lầm anh là bạn trai cũ của tôi."

Lục Thư Nghiễn: "…"

Hai người tiếp tục đi dạo, Tư Niệm lại đi mua cây kẹo bông gòn hình cây thông Noel siêu to màu xanh nhạt mà cô vẫn nhớ mãi.

Một cây kẹo bông gòn giá 128, nhưng người mua vẫn nhiều đến nỗi phải xếp hàng.

Tư Niệm cầm kẹo bông gòn đi đến chụp ảnh trước cây thông Noel cao 8 mét ở trung tâm khu chợ.

Lúc này người đông hơn lúc họ mới đến nhiều, du khách qua lại nối đuôi nhau không ngớt, bạn đồng hành chỉ cần không chú ý là đã bị lạc mất nhau.

Tư Niệm chụp xong ảnh thì đưa kẹo bông gòn hình cây thông cho Lục Thư Nghiễn, cô cúi đầu lướt qua những bức ảnh đã chụp tối nay trên điện thoại, cảm thấy số lượng tạm đủ để đăng lên mạng.

Ngoài đồ ăn thức uống, khu chợ Giáng sinh còn có một số trò chơi giải trí nhỏ như đu quay ngựa gỗ, tàu lượn xoay, vòng quay mini.

Tư Niệm lại đi chơi đu quay ngựa gỗ.

Đu quay ngựa gỗ liên tục đón khách xuống khách lên, tốc độ dòng người rất nhanh. Tư Niệm ngồi trên đu quay lại tự chụp thêm vài tấm để bổ sung ảnh đăng mạng. Khi xuống, ảnh đã chụp xong nhưng lại phát hiện không tìm thấy Lục Thư Nghiễn đâu.

Người đông quá không biết bị tách ra đi đâu mất rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!