Khi Lục Thư Nghiễn mở mắt ra, anh bắt gặp Tư Niệm đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt của hai người bất ngờ chạm nhau, Tư Niệm liền ngả người ra sau một chút. Khi nhìn vào mắt Lục Thư Nghiễn, cô chợt nhận ra mình vừa nghĩ gì.
Ngay lập tức, cô chuyển ánh mắt đi chỗ khác.
"Anh đỡ hơn chưa?" Cô nuốt nước bọt, trấn tĩnh lại rồi mới hỏi.
Lục Thư Nghiễn nhìn Tư Niệm đang có vẻ ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt mình: "Đỡ rồi."
"Đỡ rồi là tốt." Tư Niệm gật đầu như thật. Cô lại dùng điện thoại tìm hiểu về các lưu ý khi bị chấn động não nhẹ, sau khi chắc chắn anh không sao và không nguy hiểm đến tính mạng, cô để điện thoại xuống. "Ừm, vậy anh nghỉ ngơi cho khỏe. Nếu không có gì thì tôi về trước nhé."
Khi Tư Niệm vừa đứng dậy thì bị anh kéo tay lại.
Lục Thư Nghiễn nghiêng người, tay trái nắm lấy tay phải của Tư Niệm. Khi cô quay đầu nhìn anh không hiểu, anh nói: "Đợi đã."
Tư Niệm khẽ nói: "Ừm?"
Lục Thư Nghiễn ngước nhìn Tư Niệm từ dưới lên: "Em ở lại với tôi một lát đi."
Tư Niệm nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Thư Nghiễn khi anh nói chuyện với cô.
…
May mà buổi tối cũng không có việc gì.
Tư Niệm ở lại phòng bệnh ăn tối cùng Lục Thư Nghiễn. Anh ăn rất ít, tay phải bị thương không cầm được đũa, chỉ dùng tay trái cầm nĩa ăn qua loa vài miếng.
Nhân viên chăm sóc đến thu dọn suất ăn của bệnh nhân và người nhà, đồng thời cũng dọn luôn cái bàn trên giường.
Tư Niệm thấy đồ ăn trong bệnh viện cũng khá ngon.
Lục Thư Nghiễn ngồi trên giường bệnh. Do bị chấn động não nên phải tránh sử dụng điện thoại, máy tính và các thiết bị điện tử k. ích th. ích não bộ, vì vậy lúc này anh không thể chơi điện thoại hay xem tivi, chỉ có thể nghỉ ngơi.
Tư Niệm đã hứa ở lại một lát. Thấy sắc mặt Lục Thư Nghiễn sau khi ăn xong có vẻ tốt hơn lúc trước, cô chợt nhớ ra điều gì đó nên hỏi: "Vậy ngày mai anh có đi làm không?"
Lục Thư Nghiễn liếc nhìn Tư Niệm: "Không." Tư Niệm gật đầu.
Quả nhiên ngay cả với người nghiện công việc thì sức khỏe vẫn quan trọng hơn. Lái xe sang trọng như thế mà vẫn gặp tai nạn, đúng là đen đủi.
Lục Thư Nghiễn có vẻ còn muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng, cơn đau đầu và chóng mặt kèm theo tiếng ù tai lại ập đến.
Người đàn ông khẽ ho một tiếng, lập tức nhíu chặt mày, ngón tay trái luồn vào tóc. Tư Niệm thấy Lục Thư Nghiễn khó chịu như vậy lại giật mình hoảng hốt, vội vàng từ ghế đứng dậy ngồi xuống mép giường, di chuyển lại gần anh hơn.
"Anh lại đau đầu à?"
Lục Thư Nghiễn nhắm mắt gật đầu.
Tư Niệm ngồi bên giường, lúng túng không biết phải làm gì. Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó chịu của Lục Thư Nghiễn, tim cô lại thắt lại. Tuy chấn động não không phải bệnh nặng và cũng không ch. ết người, nhưng khi thấy bệnh nhân khó chịu như vậy, trong lòng cô cũng không dễ chịu chút nào.
Lần này cơn đau đầu chóng mặt của Lục Thư Nghiễn kéo dài hơn lần trước.
Khi anh cuối cùng cũng tỉnh lại từ cơn chóng mặt và đau đầu như trời đất quay cuồng, từ từ mở mắt ra thì thấy trước mặt là một cốc nước nóng.
Tư Niệm bưng cốc nước nóng ngồi bên giường bệnh của Lục Thư Nghiễn.
Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình nên làm gì, có lẽ chỉ có thể đợi anh qua cơn khó chịu rồi cho anh uống chút nước nóng vạn năng.
Tư Niệm đưa nước qua: "Này…" "Còn khó chịu không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!