Chương 29: Ngày thứ 29 không muốn

Tư Niệm sững người, rồi lập tức rút tay ra khỏi bàn tay của người đàn ông: "Anh làm gì vậy?"

"Đừng giật qua giật lại với tôi như thế."

Lục Thư Nghiễn buông tay ra, nhìn mắt trái của Tư Niệm có vẻ nghiêm trọng, nên dịu giọng: "Đi bệnh viện thôi."

Quả nhiên bệnh viện tư nhân không phải xếp hàng.

Vào giờ này, trong sảnh tiếp tân rộng lớn chỉ lác đác vài bệnh nhân, lại có cả phòng cấp cứu mắt riêng.

Bác sĩ khám mắt Tư Niệm và nói đúng là bị lẹo khá nặng, có lẽ do mấy ngày gần đây cô trang điểm đậm quá lâu.

Tuy nhiên chưa đến mức phải phẫu thuật cắt bỏ mủ, bác sĩ chỉ sát trùng sơ qua cho Tư Niệm rồi kê thêm thuốc mỡ, thuốc uống và một hộp băng vô trùng. Dặn về nhà phải giữ vệ sinh sạch sẽ, ăn uống nhạt, kiêng đồ cay nóng, đến khi khỏi hẳn mới được trang điểm trở lại.

Lục Thư Nghiễn thấy bác sĩ xử lý xong mắt cho Tư Niệm và dán băng vô trùng lên, anh nhíu mày có vẻ vẫn chưa yên tâm: "Liệu có ảnh hưởng gì đến thị lực không ạ?"

"Chỉ là lẹo thôi mà." Bác sĩ cười thân thiện, "Trông có vẻ đáng sợ nhưng nghỉ ngơi vài ngày là khỏi, thường không để lại di chứng gì đâu."

Tư Niệm bị dán một miếng băng trắng vô trùng lên mắt trái trông như cướp biển.

Cô liếc mắt phải còn lại nhìn Lục Thư Nghiễn đang tỏ ra quan tâm đến mắt cô, nhăn nhăn mũi.

Xử lý xong có thể về rồi.

Hai người bước ra khỏi phòng khám, Tư Niệm cho thuốc vào túi, Lục Thư Nghiễn nhìn mắt trái đã được băng của cô, hỏi: "Còn đau không?"

Tư Niệm lại liếc mắt nhìn anh, cô phát hiện ra một mắt cũng có thể thể hiện sự khó chịu, cho rằng câu hỏi này thật vô nghĩa: "Anh nói xem đau không?"

Lục Thư Nghiễn nghẹn lời, đành nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: "Tôi đưa em về nhà."

Tư Niệm: "Không cần."

Cô xoay người định bước đi một cách phóng khoáng.

Nhưng lúc nãy dù mắt sưng nhưng vẫn còn nhìn được ánh sáng để giữ thăng bằng, bây giờ một bên mắt bị băng kín không nhìn thấy gì, Tư Niệm vừa bước đi mới nhận ra cảm giác đi bằng một mắt hoàn toàn khác với hai mắt, vô thức cảm thấy mất thăng bằng, giống như mắt nhìn và chân bước không cùng một đường thẳng.

Cô phải nắm lấy tay vịn hành lang.

Không hiểu sao những thần tượng nữ bị lẹo, bịt một mắt vẫn có thể lên sân khấu ca hát nhảy múa được.

Lục Thư Nghiễn bước theo.

Anh thấy rõ Tư Niệm chưa quen với việc nhìn và đi bằng một mắt, đưa tay ra: "Em vịn vào tôi đi."

Tư Niệm làm như không nghe thấy.

Cô vịn lan can đi ra khỏi khu cấp cứu, rồi đứng im lặng trước một dãy bậc thang và ánh sáng đột ngột tối đi bên ngoài.

Lối đi cho người khuyết tật đâu rồi?

Để an toàn, Tư Niệm đành nghiêng người cúi đầu định xuống từng bậc một, Lục Thư Nghiễn nhìn dáng vẻ khó khăn của cô, nhíu mày rồi nắm lấy cổ tay cô: "Đi nào."

Tư Niệm ngẩng đầu.

Cô nhìn thấy trong mắt người đàn ông thực sự có sự quan tâm, lúc này, an toàn quả thật quan trọng hơn.

Tư Niệm đành im lặng không giằng ra nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!