Lục Thư Nghiễn nói rằng ở thành phố B, trong giới thượng lưu không chỉ có một họ Lục.
Trong đó có hai gia tộc họ Lục – một gia tộc chật vật để lọt vào giới thượng lưu, còn gia tộc kia đã đứng ở đỉnh cao quyền lực.
Một bên thì gia giáo nghiêm khắc, từ nhỏ đã yêu cầu con cái phải hoàn hảo về học vấn, phẩm hạnh và giao tiếp xã hội. Bên kia thì buông thả cho con cái tiêu xài hoang phí, gây chuyện rồi dùng tiền để giải quyết.
Hai gia tộc họ Lục hoàn toàn khác biệt.
Tư Niệm ngẩn người khi nghe Lục Thư Nghiễn giải thích về sự khác biệt giữa hai gia tộc họ Lục.
Ngày ấy, cô chỉ là một nữ sinh bình thường, bận rộn làm thêm để kiếm tiền học phí. Khi nghe đồn về "Công tử họ Lục" ở thành phố B và phát hiện "Công tử họ Lục" ở ngay bên cạnh, cô tự nhiên nghĩ đó là cùng một người. Cô đâu có thời gian hay sức lực để tìm hiểu xem thành phố B có bao nhiêu gia tộc họ Lục, chúng khác nhau như thế nào.
Dù sao cũng không phải họ hiếm.
Cảm giác bừng tỉnh bao trùm toàn thân.
Chẳng trách, Tư Niệm chợt cảm thấy nhiều chuyện trước đây còn đang nghi hoặc giờ đã có thể giải thích được.
Tại sao lúc đầu Lục Thư Nghiễn có vẻ không được từng trải như lời đồn về một công tử phong lưu, tại sao việc cô đi làm thêm kiếm tiền lại kéo dài từ ba tháng thành năm năm.
"…"
Tư Niệm lần đầu tiên có cảm giác như trời sập.
Cô cũng không kịp nhớ người đàn ông vừa thừa nhận điều gì, chỉ biết rằng từ đầu cô đã nhầm lẫn. Một chuyện quan trọng như vậy mà lại có sự nhầm lẫn lớn đến thế, cô đã vô tình lãng phí mấy năm với một người khác, thậm chí đến giờ mới được đương sự cho biết sự thật.
Tư Niệm phát hiện những giọt nước mắt đã lăn dài trên má không lúc nào hay: "Lục Thư Nghiễn, anh nghĩ việc nói cho tôi biết điều này bây giờ rất hài hước sao?"
"Được rồi, kế hoạch đáng xấu hổ của tôi ngay từ đầu đã nhắm nhầm người, tự làm tự chịu, anh hài lòng chưa?"
"Anh cười nhạo tôi sau lưng thì được rồi, sao còn phải nói thẳng vào mặt tôi như vậy?"
"Tôi liều mạng với anh!"
Tư Niệm vừa khóc vừa cầm con dao ăn trên bàn lên. Lục Thư Nghiễn nhanh chóng nắm lấy tay cầm dao của cô, cau mày chặt: "Ai cười nhạo em?"
Tư Niệm: "Vậy lúc này anh nói cho tôi biết chuyện này để làm gì? Không phải để cười nhạo tôi sao?"
Lục Thư Nghiễn từ từ hạ tay cầm dao của Tư Niệm xuống: "Tôi chỉ cảm thấy có những chuyện em nên biết."
Tư Niệm biết chuyện cùng ch. ết chắc chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng, dùng tay còn lại lau nước mắt: "Được thôi, vậy tôi đã biết rồi, rồi sao nữa?"
Lục Thư Nghiễn lại không trả lời ngay.
Anh nhìn bộ dạng Tư Niệm xúc động rơi nước mắt khi biết mình đã nhầm người từ đầu, những cảm xúc gần đây vẫn thường xuất hiện trong lòng dường như lại bắt đầu dâng lên. Cho đến giây phút này, Lục Thư Nghiễn cuối cùng đã biết những cảm xúc đó là gì.
Lục Thư Nghiễn nhắm mắt lại, cảm nhận những xúc cảm ấy.
Từ cơn giận dữ khi biết mình bị lừa từ đầu, đến sự bối rối khi phát hiện ra Tư Niệm còn quyết đoán hơn cả anh, cho đến khi anh ngày càng nhận ra trong năm năm qua, dường như Tư Niệm chưa từng thích anh.
Nếu như anh thực sự như mình nghĩ là không thích Tư Niệm nhiều đến thế, thì khi đọc được cuốn nhật ký của cô, có lẽ anh đã không tức giận đến vậy. Thậm chí sau cơn giận nhỏ nhoi đó, phần lớn là cảm giác nhẹ nhõm không chút áy náy.
Lúc nãy anh định chia tay, biết Tư Niệm vốn đến vì tiền, vậy thì anh sẽ cho cô thật nhiều tiền, không chút áy náy.
Nhưng thực tế không phải vậy. Thực tế là —
Anh thích Tư Niệm.
Anh vẫn còn thích Tư Niệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!