Chương 15: Ngày thứ 15 không muốn

Trong giới này không thiếu những tiền lệ như vậy.

Bên này trả tiền chia tay cho cô gái, bên kia lập tức liên hệ luật sư đòi lại tiền. Những kẻ tàn nhẫn thậm chí còn gán tội "tống tiền" để đẩy người ta vào tù.

Tư Niệm nghĩ rằng mình nên đề phòng và nghĩ xấu nhất về Lục Thư Nghiễn.

Dựa vào kinh nghiệm, anh rất giỏi trong việc "đá người khác đi" sau khi đã có được những gì mình muốn.

Khi nghe Tư Niệm nói về việc "liên hệ luật sư" và "ngồi tù mọt gông", Lục Thư Nghiễn nhíu mày. Anh không hiểu cô nghĩ ra những điều này từ đâu, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Nếu em lo ngại những rủi ro đó, tôi có thể làm hợp đồng tự nguyện tặng cho."

Tư Niệm nghe đến bốn chữ "tự nguyện tặng cho" thì thoáng rung động, nhưng rồi lại rơi vào trạng thái hoang mang và phân vân.

Cô thắc mắc tại sao Lục Thư Nghiễn vốn nổi tiếng keo kiệt và hay trả thù lại đột nhiên chủ động muốn cho tiền. Phải chăng đây là một cái bẫy tinh vi nào đó mà ngay cả luật pháp cũng không thể can thiệp.

Người bình thường đấu trí với nhà tư bản là việc không biết lượng sức mình. Lục Thư Nghiễn nhìn vẻ mặt đăm chiêu của Tư Niệm.

"Tôi sẽ nhờ luật sư…"

Nhưng chỉ sau một giây, lời nói của anh đã bị cắt ngang.

Dù bị cám dỗ bởi số tiền lớn khiến quyết định này vô cùng khó khăn, nhưng Tư Niệm vẫn tự nhắc nhở mình phải tỉnh táo: "Anh không nghe rõ sao? Không cần là không cần."

Tuy 9000 vạn quả thật là một số tiền hấp dẫn, nhưng hiện tại cô không đến mức không tự nuôi sống được mình. Sự nghiệp đang có chút khởi sắc, không thể vì tiền mà để bản thân có nguy cơ phải ngồi tù mọt gông.

Hơn nữa, dù có đồng ý ký hợp đồng thì hợp đồng mà nhà tư bản làm với người thường liệu có thực sự công bằng? Chơi trò hợp đồng và pháp luật với những người này, cuối cùng ch. ết thế nào cũng không biết.

Lục Thư Nghiễn nhìn vẻ mặt đề phòng của Tư Niệm.

Anh nhíu mày, tự cho rằng mình đã đủ kiên nhẫn và thành ý. Anh không cần phải hạ mình đến mức phải năn nỉ để trả tiền chia tay và nhà cho một người bạn gái đã lừa dối anh nhiều năm. Rõ ràng cô mới là người lừa gạt, vậy mà lại quay ra nghĩ xấu về anh.

"Không cần thì thôi."

Tư Niệm cười lạnh hai tiếng "hừ hừ".

Sai một lần rút một bài học, những vấp ngã đã dạy cô rằng trên đời này chỉ có tiền kiếm được một cách đường hoàng mới là an toàn nhất.

Nghĩ theo hướng khác, coi như có được một anh chàng đẹp trai lo ăn lo ở miễn phí trong năm năm, trên thị trường hiếm có người đẹp trai như vậy, không thiệt.

Lục Thư Nghiễn không biết Tư Niệm lại đang nghĩ gì.

Anh vốn tưởng hôm nay nói chuyện xong, đưa tiền xong thì mọi chuyện giữa, hai người sẽ rõ ràng, nhưng không hiểu sao, càng nói càng thấy trong lòng rối bời như mớ chỉ rối, không thể gỡ ra.

Lục Thư Nghiễn lại nhớ đến ngày hôm đó, Tư Niệm trong chiếc váy cưới, những tấm ảnh tự sướng nghịch ngợm trong giờ làm việc, câu trả lời "đang độc thân" của cô dưới hàng nghìn bình luận bày tỏ tình cảm.

Chính lúc đó anh nghĩ rằng hai người nên kết thúc.

Tư Niệm cảm thấy Lục Thư Nghiễn dường như không còn gì để nói. Đôi mắt anh vẫn nhìn cô đầy ẩn ý, giống như muốn nhìn thấu điều gì đó.

Vì Lục Thư Nghiễn không còn gì để nói, Tư Niệm nhớ ra mục đích ban đầu của mình.

Cô đến đây để tìm lại phẩm giá và lòng tự trọng đã đánh mất ngày hôm đó. Tư Niệm ngồi thẳng người lên.

"Lục Thư Nghiễn." Cô nghiêm túc gọi tên người đàn ông đối diện. Lục Thư Nghiễn ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.

Vẻ mặt anh như đang chờ đợi cô nói tiếp.

Tư Niệm khẽ nhếch môi: "Tôi… tôi vẫn muốn bày tỏ lời xin lỗi với anh. Tôi thừa nhận mình đã sai, tôi thực sự rất hối hận vì ban đầu đã ở bên anh chỉ vì muốn kiếm tiền chia tay."

Lục Thư Nghiễn không đáp lại, chỉ nhìn vẻ mặt của Tư Niệm khi nói những lời này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!