Chương 14: Ngày thứ 14 không muốn

Tư Niệm vừa hỏi xong đã thấy nụ cười trên mặt Triệu Triều cứng đờ lại. Cô nghiêng đầu chờ đợi: "Là tối nay phải không? Tôi rảnh mà."

Hai ngày trước còn nói không biết có còn gặp được Lục Thư Nghiễn nữa không, vậy mà giờ người đàn ông lại tự tìm đến. Có khác gì chuyện ông trời nghe được lời cầu nguyện của cô rồi ban phước cho giấc mơ thành hiện thực đâu.

Cô thực sự muốn gặp mặt Lục Thư Nghiễn để "nói chuyện" cho rõ ràng, ít nhất cũng phải lấy lại thể diện và danh dự đã mất trong đêm hôm đó.

Triệu Triều hơi hé miệng, lúc này dường như rất khó liên tưởng cô gái trước mắt với hình ảnh người yêu ngại ngùng của ông chủ ngày xưa, người mà chỉ biết rụt rè gọi anh một tiếng "Trợ lý Triệu".

Những lời thoại đã chuẩn bị sắn trong bụng cũng không thể nói ra được. Tư Niệm vẫn mang vẻ mặt chờ đợi câu trả lời.

Triệu Triều: "…"

Anh ta chợt cảm thấy nếu bây giờ không đưa Tư Niệm đến gặp Lục Thư Nghiễn ngay lập tức, hoặc mời Lục Thư Nghiễn đến gặp Tư Niệm, thì có vẻ là một chuyện vô cùng phụ lòng.

Triệu Triều ho khan hai tiếng che miệng: "Ừm, cái này…"

Tối nay Lục Thư Nghiễn có cuộc hẹn, thời gian anh ấy đề xuất gặp Tư Niệm để nói chuyện thật ra là thứ bảy tuần này. Hôm nay anh ấy chỉ đến thông báo trước.

Dù sao thì mọi phương thức liên lạc đều đã bị chặn.

Nói xong Triệu Triều liền thấy vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt Tư Niệm.

"Vậy chiều thứ bảy tôi sẽ đến đón cô đúng giờ nhé?" Triệu Triều lúc này chỉ có thể cố điều chỉnh biểu cảm, nở một nụ cười lịch thiệp.

Tư Niệm khẽ bĩu môi, rồi lại nhìn Triệu Triều: "Được thôi."

Tư Niệm vẫn nhớ lần hẹn hò đầu tiên với Lục Thư Nghiễn.

Lúc đó cô vừa mới kết bạn WeChat với Lục Thư Nghiễn, nghe tin đồn trong giới biết anh là công tử nhà họ Lục nổi tiếng đào hoa. Đang ghen tị với cô bạn gái cũ được chia tay với khoản tiền tám chữ số chỉ sau chưa đầy ba tháng hẹn hò, rồi mở điện thoại ra thì thực tế phũ phàng là học phí học kỳ sau vẫn chưa có, cộng thêm tin nhắn quấy rối của ông chủ hói.

Ông chủ hói lại đổi số điện thoại mới, không biết copy ở đâu trên mạng một đoạn thơ tình dài dòng văn vẻ để tỏ tình với cô, khẳng định chắc nịch rằng muốn ở bên cô không phải vì tham cái gì khác mà là vì tình yêu đích thực, cuối cùng hỏi cuối tuần này cô có rảnh không.

Nếu không phải vì ông chủ hói đã đủ tuổi làm ba cô và cái đỉnh đầu bóng loáng chẳng còn mấy sợi tóc thì có khi cô đã tin.

Đầu óc Tư Niệm choáng váng để điện thoại xuống đi lấy hàng.

Cô nhận rất nhiều đơn ký gửi bán hàng, bưu phẩm của cô chất đống như núi nhỏ ở bưu cục. Một tay Tư Niệm cầm điện thoại, một tay ôm đống hàng chất đầy che khuất cả mắt về ký túc xá. Về đến nơi nhìn điện thoại mới phát hiện có gì đó không ổn.

Do ôm quá nhiều hàng nên tay cầm điện thoại của cô có vẻ đã vô tình chạm vào màn hình trên đường đi.

Mà đoạn thơ tình lộn xộn mà ông chủ hói gửi để bày tỏ tình yêu chân thành đã bị cô vô tình chuyển tiếp cho một người khác.

Tư Niệm nhìn giao diện chat vốn trống trơn giữa mình và Lục Thư Nghiễn, giờ đã có thêm một bài thơ tình sến sẩm.

Do cô gửi đi.

Ba phút trước.

Vừa hay lỡ mất thời gian thu hồi tin nhắn.

Tư Niệm nhìn chằm chằm vào bài thơ tình vô tình gửi cho Lục Thư Nghiễn, đồng tử co rúm, đầu óc rối bời không biết nên giải thích thế nào. Đang định nghĩ cách diễn đạt rằng mình nhấn nhầm đừng hiểu lầm không phải ý đó, tin nhắn bên kia đã trả lời trước.

Lục Thư Nghiễn trả lời:[Để tôi suy nghĩ] Tư Niệm: "…"

"…?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!