Chương 9: (Vô Đề)

Địa điểm ăn cách Tống thị không xa, đi qua chỉ mất hơn mười phút.

Lúc Tống Mộ Chi đến, anh tự lái xe, tốc độ đỗ xe vào tự nhiên nhanh hơn so với Cam Ngân Hợp – người vẫn còn đứng nguyên chờ xe đến đón.

Cam Mật bị nhét vào xe như một con gà con bị xách lên. Người đứng ngoài xe dặn dò cô đừng gây rắc rối, nói qua loa vài câu rồi xe từ từ rời khỏi khách sạn.

Trong gương chiếu hậu phản chiếu sắc trời nhạt nhòa, hai bên đường phố nhanh chóng lùi lại phía sau.

Trong đầu cô bất chợt bật ra hình ảnh vừa nãy, như quả bóng bị đá qua đá lại, từng khung hình lướt qua, cuối cùng dừng lại ở bóng lưng Cam Ngân Hợp vừa dặn dò xong đã lập tức quay người rời đi, lạnh lùng vô tình đến lạ.

Cô suy nghĩ mãi, chợt nhận ra một chuyện.

Trước khi Cam Ngân Hợp và Tống Mộ Chi ngầm đạt được thỏa thuận, bọn họ thậm chí còn chẳng buồn hỏi cô một câu.

Cam Mật đúng là bị đá như quả bóng rồi, hai má phồng lên như cá nóc.

Đến khi xe chạy vào bãi đỗ dưới tòa nhà công ty Tống thị, cô vẫn còn nhíu mày, chìm trong suy nghĩ.

Nhận ra tâm trạng của cô, Tống Mộ Chi dừng xe, tắt máy, nghiêng đầu nhìn cô: "Nếu sợ chán, bảo trợ lý mua cho em ít đồ chơi nhé?"

"…"

Cái gì mà đồ chơi chứ?

Nghe cứ như cô là đứa con nít hay gây chuyện, nhưng chỉ cần cho kẹo là sẽ vui vẻ ngay vậy.

Cam Mật tưởng tượng ra cảnh đó, vội vàng xua tay: "Không cần đâu."

Dù gì cũng chỉ ngồi chờ một buổi chiều, ai biết Cam Ngân Hợp khi nào tới đón, không cần làm quá lên.

Bãi đỗ xe tầng hầm hơi tối, xung quanh không có ai. Tống Mộ Chi nhìn cô qua ánh sáng lờ mờ phản chiếu trên kính chắn gió, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho cô.

Văn phòng của Tống Mộ Chi nằm trên tầng cao nhất.

Cùng với anh, thứ được truyền thông Ngân Thành ca tụng nhất chính là Tống thị – tập đoàn đã tồn tại qua bao thế hệ, vững vàng đứng trên đỉnh cao thương trường.

Tống thị đặt trụ sở ngay trung tâm khu thương mại, là doanh nghiệp gia tộc có lịch sử hơn trăm năm. Ngay từ thế hệ đầu tiên, nó đã mang khí chất của một kẻ thống trị.

Lúc Cam Mật bước vào thang máy riêng, nhân viên quầy lễ tân ai nấy đều tròn mắt, ánh nhìn soi mói đến mức không thể không để ý.

"Ủa, tôi không nhìn nhầm chứ? Tổng giám đốc Tống vừa đưa một cô gái tới đây à?"

"Chắc là đại tiểu thư nhà họ Tống thôi! Tôi nhớ anh ấy có một cô em gái."

"Không giống đâu, trước đây tổng giám đốc còn ở nước ngoài, em gái và mẹ anh ấy có tới vài lần rồi."

"Ai mà biết được. Chỉ biết từ lúc tổng giám đốc về nước đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy đưa con gái tới công ty."

"Đúng là hiếm có khó tìm! Một sự kiện đáng nhớ trong đời luôn!"

Cam Mật còn nghe loáng thoáng tiếng bàn tán bên ngoài trước khi cửa thang máy đóng lại. Dù đã cố hạ giọng, nhưng sự tò mò của mọi người vẫn không giấu nổi.

Tống Mộ Chi dường như không để tâm, hoặc có lẽ đã quá quen thuộc với những ánh mắt đó, vẻ mặt vẫn bình thản như thường.

Trong lúc thang máy chầm chậm đi lên, hắn tiện tay chạm nhẹ vào màn hình điều khiển.

Trái ngược với sự nhộn nhịp bên dưới, tầng trên cùng lại yên tĩnh hơn hẳn.

Có vẻ đã được thông báo từ trước, hai trợ lý riêng của Tống Mộ Chi khi thấy Cam Mật cũng không tỏ ra ngạc nhiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!