Bãi đỗ xe dưới tầng hầm yên tĩnh đến lạ, cơn gió sông mang theo cái nóng ẩm đặc trưng của đêm muộn, len lỏi qua lối ra ùa vào không gian.
Cam Mật vốn chỉ hơi ngà ngà men say, nhưng giây phút này, hơi rượu lại như bị phóng đại vô hình, cuộn lên thiêu đốt từng sợi thần kinh.
Cô có hơi khó chịu với cơn bức bối đang dâng trào, khẽ cúi người, hai tay chống lên đầu gối, rồi chậm rãi đứng thẳng, đưa mu bàn tay lên áp trán.
Tống Mộ Chi vừa đưa cả hai xuống bãi xe, sau đó xoay người gọi quản lý khách sạn đến nói chuyện.
Không rõ bọn họ đang bàn bạc điều gì, có lẽ là những chuyện cần thu xếp sau đó.
Anh quay lưng về phía này, giọng nói thỉnh thoảng vang lên đôi câu nhưng không đủ rõ ràng để nghe trọn vẹn.
Cam Mật vỗ nhẹ lên mặt mình, sau đó đụng vào người đang ngồi xổm bên cạnh, suýt chút nữa thì vẽ vòng tròn xuống đất.
Tống Ngải Thiên vốn nấp trong góc tối nãy giờ, định lặng lẽ lẩn tránh, giả vờ như chưa từng xuất hiện, nhưng vẫn bị Tống Mộ Chi tóm gọn, cuối cùng chẳng thể thoát thân.
Thậm chí còn bị mắng trước.
Hai người mỗi người một tâm tư, lúc này đều im lặng không nói lời nào.
Tống Mộ Chi nói chuyện xong, vòng qua đầu xe đi tới trước mặt cả hai, giọng điệu không lộ cảm xúc.
"Bây giờ đã gần mười một giờ rồi."
Anh liếc mắt nhìn Cam Mật trước, rồi lại chuyển sang Tống Ngải Thiên.
"Đã mười một giờ rồi sao…"
Như chợt nắm bắt được điều gì đó, Tống Ngải Thiên chớp mắt vài cái, rồi đột nhiên đứng thẳng người.
"Anh vừa nhắc em mới nhớ, tối nay em không về nhà cũ mà về thẳng nhà mình, thế nên giờ phải đi rồi."
Tống Mộ Chi mở miệng nói chuyện với Tống Ngải Thiên, nhưng ánh mắt lại thẳng thừng khóa chặt lên Cam Mật đang rụt cổ đứng một bên.
"Anh đưa em về trước."
"Không cần đâu, em tự lái xe đến mà, lại đâu có uống rượu, lát nữa tự về cũng được. Anh yên tâm, về đến nhà em sẽ nhắn cho anh một tiếng."
Tống Ngải Thiên thao thao bất tuyệt một hơi không ngừng nghỉ, sau đó vỗ vỗ bụi tưởng tượng trên người, chuẩn bị chuồn nhanh.
"Anh không phải về nhà cũ sao? Vậy anh đưa Cam Cam đi đi, thuận đường hơn đấy!"
Nói xong, cô nàng sợ ở lại lâu thêm giây nào sẽ có biến, liền lập tức cầm chìa khóa quay đầu chạy thẳng về phía xe mình.
Tiếng động cơ gầm rú vang vọng khắp tầng hầm, một chiếc siêu xe màu hồng phóng như bay, lạng lách vài vòng giữa những chiếc xe khác, kéo theo một làn khói xe kiêu ngạo rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
Chỉ chốc lát sau, tầng hầm đỗ xe rộng lớn chỉ còn lại hai người.
Tống Mộ Chi cũng không vội rời đi, dáng người cao gầy khẽ tựa vào thân xe, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu Cam Mật.
Mái tóc cô hơi rối, vài sợi bung lên, tạo thành một đường cong mềm mại.
Anh không lên tiếng, nhưng ẩn ý trong ánh mắt lại rõ ràng đến mức không thể phớt lờ.
Cqm Mật không nhận ra tín hiệu ấy, ánh mắt dừng lại trên cổ áo anh.
Hôm nay Tống Mộ Chi không mặc trang phục công sở như thường lệ, có lẽ vì đây chỉ là một buổi tụ tập riêng tư, nên anh ăn mặc tùy ý hơn một chút.
Hai chiếc cúc áo sơ mi được cởi bỏ, để lộ xương quai xanh sắc nét, lộ ra một chút nơi đường viền cổ áo hơi mở rộng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!