Chương 49: (Vô Đề)

Gạt bỏ đám người trong hội đồng quản trị, Tống Mộ Chi dẫn theo trợ lý Lý lên tầng thượng.

Vừa mới bước vào, anh đã nhận được ánh nhìn chăm chú của trợ lý Từ, giọng nói mang theo sự nhiệt tình hiếm thấy:

"Tống tổng!"

"Cô Cam vừa mới đến đây."

Ban đầu, khi nghe trợ lý Từ gọi, Tống Mộ Chi chỉ khẽ gật đầu đáp lại một cách tượng trưng, bước chân không dừng, vẫn sải bước dài về phía văn phòng. Nhưng đến khi nghe đến cái tên kia, anh chợt khựng lại một thoáng, nghiêng đầu liếc nhìn về phía trợ lý Từ:

"Cô ấy lên tầng thượng làm gì? Đến lúc nào?"

Liên tiếp mấy câu hỏi khiến trợ lý Từ suýt nữa thì nghẹn lời.

Hôm nay đúng là hiếm khi đầu óc anh ta tê liệt, đặc biệt là sau khi gặp Cam Mật.

"Cô Cam đến tìm tôi hỏi một số chuyện liên quan đến "Tập Cẩm Lâm Thị"."

Tống Mộ Chi thu lại ánh nhìn sâu thẳm, quét mắt nhìn anh ta một lượt: "Chỉ tìm cậu, không tìm tôi?"

"……"

Đây mới là trọng điểm sao?

Dưới ánh mắt sắc lạnh của Tống Mộ Chi, trợ lý Từ lần đầu tiên cảm thấy đôi chân mình hơi nhũn ra.

Buổi tối, Cam Mật không đi nhờ xe của Tống Mộ Chi.

Sau khi lần lượt chào tạm biệt các xã viên, cô chậm rãi bước ra khỏi sảnh tầng một của tập đoàn Tống thị.

Cô đứng ở con đường vòng quanh đài phun nước.

Tống thị là một trong những tập đoàn giàu có bậc nhất ở Ngân Thành, ngay cả con đường dành cho xe ra vào cũng được lát toàn bộ bằng đá cẩm thạch nạm vàng.

Cô dùng mũi giày hất nhẹ lên bề mặt sáng bóng ấy, rồi bắt đầu suy nghĩ xem nên về nhà bằng cách nào.

Thực ra gọi Cam Ngân Hợp đến đón cũng không phải không được, nhưng gần đây anh tư của cô gần như đắm chìm trong chốn phong nguyệt, bình thường ngoài mấy câu hỏi han lấy lệ thì chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Cô đưa mắt nhìn danh sách liên lạc của ba người anh còn lại, nhưng mãi vẫn chưa ấn gọi.

Cuối cùng, ánh mắt dừng lại ở một cái tên quen thuộc hơn cả.

Còn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ.

Một chiếc xe chậm rãi lăn bánh từ hầm để xe bên cạnh, dừng ngay trước mặt cô.

Tựa như có dự cảm trong lòng, Cam Mật bất giác ngẩng đầu lên.

"Hôm nay không tìm anh thì thôi, em còn định không đi cùng anh nữa à?"

Vừa nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ẩn sau cửa sổ xe chưa hạ xuống hoàn toàn, cô nuốt nước bọt một cái, thoáng ngẩn người, có cảm giác như đang nghe một lời oán trách.

Cam Mật chớp chớp mắt, cảm thấy làn gió đêm thu khẽ lướt qua khiến cả người thư giãn hơn đôi chút.

"Không có chuyện đó đâu…" Cô nhẹ nhàng bước tới, đứng trước cửa xe, nhìn anh trong bóng tối mờ mịt, không hiểu sao giọng nói cũng trở nên nhẹ bẫng. "Vì anh đã lái xe tới rồi, nên bây giờ… em đi cùng anh."

Sau khi ngồi vào trong, Cam Mật lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.

Hướng xe của Tống Mộ Chi không phải về khu ngõ Kinh, mà đang đi theo chiều ngược lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!