Tiếng "tiểu miêu hoa" kia khiến Cam Mật bất giác nhớ đến con mèo béo Tiểu Hoa từng hay lẻn vào đại viện kiếm ăn năm nào.
Dù đã rất lâu không gặp lại Tiểu Hoa, trong trí nhớ của cô vẫn còn lờ mờ hình ảnh nó với cái bụng tròn vo và bộ lông vằn vện. Mà lúc này đây, những ký ức xưa cũ như từng vòng nước xoáy, kéo cô chìm sâu vào hồi ức.
Năm đó, khi Cam Ngân Hợp biết cô không biết từ đâu dụ về một con mèo hoang ở đầu hẻm Kinh phố, anh nhất quyết không cho cô chạm vào, sợ cô bị cào hoặc cắn.
Cuối cùng vẫn là cô kéo Tống Mộ Chi làm đồng minh, lén lút đi cho mèo ăn.
Lúc ấy, Tống Mộ Chi cũng không từ chối, mà còn cười y như bây giờ, nói Tiểu Hoa giống cô.
Giờ thì không chỉ giống nữa, mà đúng là cô rồi!
Trong đầu bỗng chốc hiện lên hình ảnh con mèo nhỏ khi xưa, lười biếng phơi bụng nằm ườn trước cổng viện.
Đôi mắt Cam Mật ánh lên một tầng hơi nước mơ hồ. Cô nghiến răng, lập tức vươn tay phản kích không chút khách khí.
Vừa rồi anh chạm vào chóp mũi cô thế nào, cô nhất định phải đáp trả!
Nghĩ là làm, cô nhắm ngay ống tay áo của Tống Mộ Chi, dùng chóp mũi cọ cọ liên tục, rồi nhân tiện hất tay một cái, quẹt hết bột trên mu bàn tay lên người anh.
Nhưng còn chưa kịp đắc ý, còn chưa kịp với lấy thêm một nắm bột trên bàn dài để tiếp tục "trả đũa"—
Tống Mộ Chi đã vươn tay, ấn đầu cô vào lòng mình.
"Giờ thì dính hết rồi, hài lòng chưa?"
Lực đạo không nhẹ không nặng, nhưng lớp vải nơi lồ ng ngực anh lại cọ lên gò má Cam Mật, để lại trên đó hơi thở thuộc về riêng anh.
Hài lòng hay không…
Cô cuối cùng cũng ngoan ngoãn lại, không còn tiếp tục nghịch ngợm.
Thế nhưng đến lúc vùng vẫy thoát khỏi vòng tay anh, cô vẫn không quên len lén chà chà tay vào vạt áo anh thêm mấy cái.
Gió thu về đêm càng lúc càng mạnh, cuốn theo những chiếc lá khô tạo thành âm thanh xào xạc.
Giữa sắc trời đậm dần, Tống Ngải Thiên rốt cuộc cũng thong dong bước vào.
Vừa khéo, khi cô vào cửa, nồi sủi cảo đầu tiên cũng vừa mới được vớt lên.
Mặc kệ bầu không khí náo nhiệt trong phòng khách, Tống Ngải Thiên lao thẳng vào bếp kiểm tra sủi cảo.
Vì muốn kịp ăn bữa tiệc nhỏ đón thu do đích thân bà nội Tống chuẩn bị, cô đã vội vàng lái xe từ công ty bên bờ sông Ngân, chạy thẳng về nhà cũ.
Nhìn những viên sủi cảo trắng nõn tròn trĩnh nổi lên chìm xuống trong nồi nước sôi, Tống Ngải Thiên lúc này mới yên tâm, thong dong rời khỏi bếp, chầm chậm đi về phía phòng khách.
Nhưng vừa mới rửa tay xong, còn chưa kịp bước mấy bước vào trung tâm ngôi nhà, cô đã trông thấy Cam Mật—đứng bất động, gần như cứng đờ tại chỗ.
Trên trán, đuôi tóc, thậm chí chóp mũi của cô đều phủ một lớp bột trắng, đứng bên cạnh bàn dài bằng gỗ, gương mặt nghiêng nghiêng ửng lên sắc đỏ đáng ngờ, giống như một quả táo chín.
Hai tay cô dường như dính phải thứ gì đó, cứ xoa đi xoa lại mãi không thôi.
Trông cứ như đang chìm đắm trong bí ẩn của nghệ thuật gói sủi cảo vậy.
Tống Ngải Thiên vừa định gọi một tiếng "Cam Cam", nhưng bước chân khựng lại, ánh mắt không khỏi dời về phía Tống Mộ Chi—người đang đứng ngay bên cạnh cô.
Anh trai cô, dáng người cao ráo, lúc này đang tựa vào cầu thang bên cạnh, cúi đầu, thong thả làm gì đó không rõ.
Hai người họ không nói một lời, cũng chẳng nhìn nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!