Cam Mật biết mình đã bị dầm mưa, cái cảm giác ướt át, bết dính ấy đâu thể lừa ai được. Nhưng nếu nói đến chuyện toàn thân ướt sũng, cô thực sự không để tâm đến, cũng chẳng thể tự mình nhìn thấy hết.
Nghe Tống Mộ Chi nói vậy, theo bản năng, cô đưa mắt nhìn xung quanh.
Nhưng vừa mới nghiêng đầu một chút, đã bị lực tay của anh kéo trở lại.
"Đừng nhìn nữa, ở đây không có ai khác."
Tống Mộ Chi dùng lực vừa phải, kéo cô quay về phía mình.
Cái cách anh chạm vào cằm cô, cùng với những hành động kế tiếp, tất cả đều tự nhiên đến mức khiến người ta không kịp phản ứng.
Mà cái cảm giác lướt qua trong thoáng chốc kia, vì sức mạnh nơi đầu ngón tay anh, lại một lần nữa dội về trong tâm trí.
Chỗ cằm bị nâng lên, làn da trắng mịn còn vương chút nước mưa, lẫn với hơi ấm khi tiếp xúc, tạo nên một loại cảm giác ấm áp xen lẫn lạnh lẽo.
Giống như một đốm lửa trại sắp bị trận mưa lớn dập tắt, làn khói cuối cùng còn chưa kịp tan khi gỗ cháy gần hết.
Là một mầm lửa vẫn không ngừng giãy giụa giữa cái lạnh ẩm ướt, khiến Cam Mật trong cơn run nhẹ vì dính nước mưa, cảm giác tê rần như bị mũi kim nhỏ miết qua.
"……"
Chỉ là nhắc cô tỉnh táo lại thôi mà, có cần phải dùng cách đó không!
Cam Mật nghĩ mãi cũng không hiểu nổi.
Rõ ràng chỉ là một động tác bình thường, nhưng chỉ cần là Tống Mộ Chi làm, lại giống như có thêm tầng ý vị mập mờ khó nói.
Có lẽ vì vừa rồi bị kéo theo chạy một quãng dài, bây giờ cô vẫn còn thấy mệt.
Nhịp thở của Cam Mật ngắt quãng, gấp gáp không đều.
Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng lại vô thức đảo mắt nhìn quanh để che giấu những suy nghĩ đang chạy loạn trong đầu, hỏi với vẻ ngờ vực: "Ở đây thật sự không có ai sao?"
Cô gái nhỏ như mất hồn, giọng nói vẫn còn vương hơi thở d ốc vì vừa chạy đến đây.
Tống Mộ Chi gật đầu: "Yên tâm, không ai nhìn thấy đâu."
Vừa nói, anh vừa đưa tay quấn chặt áo khoác quanh người cô hơn, rồi bước sang bên cạnh, trầm giọng hỏi: "Lạnh không?"
Nếu không nhắc thì thôi…
Anh vừa nói ra, Cam Mật lập tức nhận ra cái hơi ấm sót lại sau khi chạy đã bị quần áo ướt át rút cạn.
Cô chỉ cảm thấy cả người dính nhớp, quần áo lạnh lẽo bám vào da thịt, cái rét của tiết đầu thu ngấm vào từng thớ thịt.
Khó chịu vô cùng.
"…Hình như có chút."
"Vậy mau lên lầu, đi theo anh."
Tống Mộ Chi vừa dứt lời, liền nắm lấy tay Cam Mật, kéo cô đi về phía thang máy.
Trong lúc giằng co, cô gái nhỏ thuận thế nhìn sang, lập tức phát hiện hình như anh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Rất nhanh sau đó, thang máy đã đến tầng nơi hai người ở. Tống Mộ Chi xách cô bước vào hành lang.
Bước chân anh hơi lớn, dẫn trước cô nửa bước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!