Chương 40: (Vô Đề)

"Cái đầu heo này xuất hiện với tần suất dày đặc ghê, Mật Ong sau này định chuyên tâm vào sự nghiệp nuôi heo à?"

"Chủ blog có ký hợp đồng không? Cầu xin ra artbook đi, ngay cả đầu heo mà vẽ cũng dễ thương thế này!"

"Vòng tròn quanh đầu heo kia là gì? Tám người nhỏ à?"

"Chắc là người đấy? Trong tay còn cầm đinh ba, mài dao chuẩn bị xử lý đầu heo."

"Tuyệt lắm! Thành công nhập vai đầu heo là sếp của tôi, tâm hồn thoải mái hẳn!"

Cam Mật lướt lướt bình luận, tự động tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, không nhịn nổi mà bật cười "phụt" một tiếng.

Cô cười đến mức mắt cong cong, suýt chút nữa là ngửa tới ngửa lui.

Tống Mộ Chi thấy cô suýt trượt khỏi ghế, vội hỏi: "Sao vậy?"

"Không sao không sao, anh đừng nhìn em." Giọng anh vừa vang lên bên tai, đầu ngón tay Cam Mật theo bản năng bấm nhẹ lên màn hình điện thoại.

Tống Mộ Chi nhìn cô, ánh mắt lại rơi vào động tác vô thức kia.

Mỗi khi cô chột dạ, những thói quen nhỏ kiểu này lại xuất hiện nhiều hơn.

Anh thu lại ánh mắt, như chợt nhớ ra gì đó, liền nghiêng người mở khóa màn hình điện thoại.

Tài khoản @Melomel thực ra không thường xuyên cập nhật, cứ như lên cơn ngẫu nhiên mới đăng vài bức vẽ.

Vì khó mà đoán được nên thỉnh thoảng anh lại vào xem.

Trên màn hình—

Trang chủ toàn là một avatar quen thuộc.

Bài đăng mới nhất hiển thị hai bức tranh, thời gian đăng là vài ngày trước.

Một bức vẽ cái móng heo sưng vù bị đánh đến mức bầm dập, trên đó còn nổi một cục u đỏ chót siêu to.

Bức còn lại là cái đầu heo đáng thương, xung quanh có tám người nhỏ tạo thành một vòng tròn, trong tay ai nấy đều cầm đinh ba, vẻ mặt trông hống hách không thể tả.

Ngông cuồng nhất chính là phần ký tên.

Lần này ký tên còn vẽ thêm một nhân vật tí hon riêng lẻ, chân giẫm lên con heo đang quỳ một gối, ngẩng đầu cười to đầy kiêu ngạo.

Trong tiếng cười vui vẻ ấy, còn mang theo chút đắc chí ngang ngược.

"……"

Lúc món ăn được mang lên, trợ lý Từ và trợ lý Lý vẫn đang bàn chuyện thời tiết ở Ngân Thành trong những ngày sắp tới.

Cam Mật vừa mãn nguyện lướt xong bình luận thì tâm trạng cũng thoải mái hẳn.

Cô đang vui vẻ, liền tiện thể nhìn sang Tống Mộ Chi bên cạnh.

Ai ngờ vừa nhìn, suýt chút nữa hồn lìa khỏi xác.

Anh khoanh tay, lưng tựa vào thành ghế, dáng ngồi có phần lười nhác nhưng vẫn toát lên vẻ phong lưu ung dung.

Một chân vắt lên chân kia, nửa bàn tay thon dài thả lỏng tự nhiên bên cạnh.

Đôi mắt sâu thẳm, tựa như phát ra dòng điện vô hình, cứ thế chăm chăm nhìn cô không chớp mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!