Cam Mật đột nhiên cảm thấy có một người cậu nhỏ như Thiên Tùy chắc hẳn cũng rất mệt mỏi.
Thì ra nói nhiều thật sự có thể khiến người ta cảm thấy ồn ào đến mức khó chịu.
---
Một nhóm người chơi bi
-a suốt cả buổi chiều.
Cuối cùng, cục diện biến thành Tống Mộ Chi đang dạy cho Cam Mật, còn Thiên Tùy và hai trợ lý thì chơi ở bàn phía sau.
Trong lúc đó, chuông điện thoại của Trợ lý Từ bất chợt vang lên, anh ta nhận máy không bao lâu liền liên tục gật đầu, dường như đang bàn bạc chuyện gì đó.
Sau đó, anh ta cúp máy rồi đi đến báo cáo với Tống Mộ Chi.
"Bên kia nói bảy giờ tối có thể gặp mặt."
Tống Mộ Chi khẽ ngẩng đầu: "Bảy giờ?"
"Vâng, Tống tổng."
"Vậy đặt phòng trước, chuẩn bị bữa tiệc."
Trợ lý Từ gật đầu đáp lời, chợt nhớ ra gì đó, bèn hỏi thêm: "Một số tài liệu liên quan có cần tôi mang theo không ạ?"
Một số cuộc hợp tác nhỏ của Tống thị thường được quyết định ngay trên bàn tiệc, sau đó mới đưa lên bàn hội nghị để thảo luận chi tiết.
Lần này cũng là một bữa tiệc giao lưu với Xưởng Vẽ, Trợ lý Từ cảm thấy có khả năng dẫn đến hợp tác, nên mới thuận miệng hỏi. Thực ra, so với buổi gặp mặt với Xưởng Vẽ lần này, mục đích chính của Tống thị khi đến Phần Thành vẫn là vấn đề gia hạn hợp đồng liên quan đến dự án quy hoạch thành phố ở đây.
Tống Mộ Chi không hề ngừng lại, trực tiếp đáp: "Không cần, chỉ là trao đổi thôi, vẫn như trước."
"Vâng."
Thiên Tùy ban đầu chỉ nghe hai người họ đối đáp qua lại, cả buổi không chen vào được câu nào, giờ cuối cùng cũng tìm được khe hở.
"Anh đi tiệc tối à? Vậy chắc cũng không có chuyện gì quan trọng, vừa hay trợ lý của tôi vẫn chưa đến kịp, hay là anh cho tôi mượn Trợ lý Lý đi?"
Thiên Tùy nói xong mới chịu nhìn kỹ Tống Mộ Chi, lúc này anh đang chỉnh lại cổ áo.
Dường như có gì đó vụt qua trong đầu, anh ta còn chưa kịp nghĩ kỹ, liền nghe Tống Mộ Chi lên tiếng: "Trợ lý của cậu giờ này còn chưa đến, xét về hiệu suất, rất phù hợp với phong cách làm việc của cậu."
"Quá khen, quá khen." Thiên Tùy bị nói cũng không giận, thảnh thơi phản đòn, "Nói về hiệu suất, dù sao vẫn không thể so với anh được."
Tống Mộ Chi không đáp lại nữa, chỉ kéo Cam Mật, lúc này đang nằm rạp trên bàn bi-a, đứng dậy.
Cô gần như đã nghiện trò này, lại thêm chuyện lúc nãy, cả buổi cô không nói gì nhiều với Tống Mộ Chi.
Bây giờ bị lôi đi, cô lí nhí: "Giờ đã phải đi rồi sao? Em còn chưa chơi đủ mà…"
"Sau này chơi tiếp, tối nay phải ăn cơm với Xưởng Vẽ bên kia, em đi cùng anh với Trợ lý Từ."
Bị sắp xếp như vậy, Trợ lý Lý khựng lại một chút, ánh mắt lộ ra chút ghen tị khi nhìn về phía Trợ lý Từ.
Trợ lý Từ liếc nhìn Thiên Tùy, sau đó đưa mắt sang Cam Mật.
"……"
Thật ra thì, anh ta cũng chẳng sung sướng gì hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!