Ánh mắt cô gái nhỏ cứ ngây ra như bị đóng đinh tại chỗ.
Tống Mộ Chi khẽ cúi cằm, vạt áo mở rộng hai bên lại càng làm nổi bật màu son chói lọi trên xương quai xanh.
Không chỉ có xương quai xanh, ngay cả cổ áo của anh cũng bị liên lụy vì để mở.
Màu son rực rỡ trên nền áo trắng như một vệt mực vô tình quệt lên gốm sứ thuần khiết, vừa tương phản lại vừa đầy mị hoặc.
Cam Mật vốn dĩ để chuẩn bị cho buổi họp với hội họa quốc tế vào tối nay đã đặc biệt chọn màu son dâu rừng, một tông rực rỡ, nổi bật. Nhưng giờ đây, sắc màu đó lại trở thành bằng chứng không thể chối cãi.
Làn da của Tống Mộ Chi trắng lạnh, vệt son in trên xương quai xanh như một đóa hoa lặng lẽ bung nở, điểm xuyết từng vệt nhỏ, lộn xộn mà lại mang sức hút trí mạng.
Anh không lên tiếng, chỉ có hơi thở trầm thấp phả nhẹ qua trán cô.
So với chuyện Tống Mộ Chi từ khi nào đã đứng ngay phía sau mình, điều duy nhất chiếm trọn tâm trí Cam Mật lúc này là cảm giác vừa lưu lại trên môi cô.
Cô… cô vừa mới vô tình hôn lên cổ anh sao?!
Không nhịn được khẽ run lên một chút, hàng mi dài của Cam Mật run rẩy dữ dội hơn.
Cô ngước mắt lên, vừa hay chạm phải ánh nhìn thăm thẳm của Tống Mộ Chi.
Anh đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn in vào tầm mắt Cam Mật.
Dưới ánh đèn bàn bi
-a rọi xuống, bọn họ như bị vòng sáng phía sau ôm trọn lấy, toàn bộ thế giới dường như chỉ còn lại hai người, tâm trí cũng theo đó mà căng ra, bị ánh mắt anh kéo chặt lại.
Cam Mật dựa lưng vào cạnh bàn bi-a, vừa có điểm tựa, đồng thời cũng khiến gương mặt Tống Mộ Chi càng thêm rõ ràng trong tầm mắt.
Như thể không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm kia, cô gái nhỏ vội vàng quay ngoắt đầu sang một bên, lộ ra nửa khuôn mặt nghiêng tuyệt đẹp.
Đôi má trắng nõn phơn phớt hồng, phồng lên chút xíu, trông vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Cô nhẹ nhàng cắn môi, đôi mắt hơi ươn ướt.
Nhưng trái với dự đoán rằng anh sẽ tức giận hay chất vấn mình, Tống Mộ Chi vẫn giữ nguyên tư thế nửa ôm cô trong vòng tay.
Anh thẳng thắn đón lấy ánh mắt lén lút liếc nhìn của cô, đôi mắt sâu thẳm tựa khu rừng tĩnh lặng, cất giọng chậm rãi: "Cố ý sao?"
"… Ai cố ý chứ!"
Một câu nói trúng ngay tim đen!
Cam Mật bất chợt xoay người lại, hơi thở rối loạn, giọng nói như chiếc ấm sắp bốc hơi nước.
Rõ ràng kẻ khơi mào là anh ta mới đúng.
Nhưng Tống Mộ Chi hiển nhiên không nghĩ vậy, đầu ngón tay thon dài của anh khẽ nâng lên, chỉ về phía cổ mình: "Thế sao em lại run? Rõ ràng người bị đụng trúng là anh."
"…"
Ai mà biết anh ta đột nhiên xuất hiện ngay sau lưng chứ?!
Cam Mật tức tối nghĩ thầm, còn chưa kịp lên tiếng, kết quả Tống Mộ Chi như thể đọc được suy nghĩ của cô, chậm rãi mở miệng: "Anh đến đây để dạy em, chẳng lẽ muốn đứng xa mà dạy à?"
Những ý nghĩ nhỏ bé trong lòng bị đoán trúng, gương mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng như ớt hiểm, lại còn là loại cay nồng đến tận sau gáy.
Tống Mộ Chi lúc nào cũng nhìn thấu tâm tư cô.
Người này thật quá đáng!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!