Bên trong Như Di họa xá tràn ngập mùi thơm của đồ ăn, một số hội viên sau khi cảm ơn trợ lý Từ đã sớm quay lại chỗ làm của mình.
Lúc này, quanh Cam Mật chỉ còn hai, ba người.
Trợ lý Từ và nhân viên đặt túi đồ xuống, dặn dò một số công việc dọn dẹp. Sau đó, dường như nhận ra điều gì, anh ta lại nhìn về phía cô.
Rồi rất tự nhiên, anh ta bước tới, trò chuyện cùng Cam Mật vài câu.
Trong lúc sắp kết thúc câu chuyện, trợ lý Từ hạ thấp giọng đầy kinh nghiệm, "Tối nay, tổng giám đốc Tống bảo cô đợi ngài ấy ở bãi đỗ xe."
Chuyện này chẳng phải buổi chiều Tống Mộ Chi đã nói rồi sao?
Sao còn phải để trợ lý Từ nhắc lại lần nữa?
Cô đâu có đãng trí!
Ngay khi Cam Mật nghĩ vậy, giọng nói nhẹ bẫng của trợ lý Từ lại truyền đến, "Tổng giám đốc Tống nói sợ cô quên mất."
Tự thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, trợ lý Từ lập tức đứng thẳng người, nâng cao giọng, "Cô Cam, chúc cô dùng bữa ngon miệng."
"……"
Đợi đến khi mọi người rời đi, Cam Mật mới ngồi xuống chỗ làm của mình, lại một lần nữa nhìn hộp cơm trong tay.
Cô gái nhỏ hơi dừng động tác, đảo mắt nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý đến bên này, mới đưa tay cẩn thận lấy cây kẹo vị cam từ ngăn bí mật ra.
Sau đó, cô cẩn thận nắm chặt nó, nhanh như chớp nhét xuống dưới chồng tài liệu.
Như một cơn gió thoảng qua, toàn bộ động tác đều nhanh gọn dứt khoát.
Chỉ vài giây ngắn ngủi, thoáng cái đã trôi qua.
Rõ ràng bên cạnh không ai chú ý đến hành động của cô, vậy mà tim Cam Mật đập thình thịch như sấm rền.
Nhịp đập dồn dập như lớp mật đường đặc quánh bị kéo sợi, lan tỏa tứ phía, quấn chặt lấy từng góc cạnh.
Một ngày nhanh chóng kết thúc.
Cam Mật bị hội trưởng kéo qua để vẽ biểu tượng của Như Di họa xá. Cô đã phác thảo xong một nửa, nộp lên năm, sáu bản thảo liên quan, khiến hội trưởng sững sờ, cảm thán rằng giới trẻ đúng là có trí tưởng tượng phong phú.
Những người khác trong hội đều không lái xe, mỗi người chấm công rồi về nhà, ngay từ lúc vào thang máy bên ngoài hội đã tản ra mỗi ngả.
Vì Cam Mật nhỏ tuổi nhất, có chị gái tốt bụng hỏi cô về nhà thế nào, nhưng cô khéo léo từ chối: "Nhà em gần tập đoàn Tống Thị, không cần lo đâu ạ."
Mọi người nghe vậy mới yên tâm.
Trước khi đi còn dặn cô nếu có chuyện gì thì nhớ gọi điện.
Cam Mật mơ hồ đáp lại, nhét máy tính vào túi đeo chéo, đi thẳng xuống bãi đỗ xe ngầm.
Bãi đỗ xe của tập đoàn Tống Thị rộng rãi, yên tĩnh, trong màn đêm mênh mông, đủ loại xe sang với đường nét mượt mà lặng lẽ đỗ lại.
Cơn gió thu lạnh lẽo thổi từ lối ra của hầm gửi xe, len lỏi vào từng lớp áo, xuyên qua da thịt, rét buốt đến tận xương tủy.
Cam Mật mặc khá phong phanh, vừa bước đi vừa nghĩ đến cây kẹo m út hương cam ban sáng, đến mức không nhận ra cơ thể mình đang khẽ run lên.
Cô chậm dần bước chân, cho đến khi một tiếng còi xe trầm thấp vang lên từ hướng chéo bên cạnh.
"Ò—"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!