Cam Mật hoàn toàn không nhớ mình đã nhảy xuống xe như thế nào.
Làn gió đầu thu hơi khô thổi qua, lướt trên mặt cô, mang theo cảm giác ngưa ngứa như những hạt mưa phùn lất phất.
Sau khi tạm biệt Tống Mộ Chi, cô bước nhanh về phía cổng nam của Đại học Kinh Hoa. Nhưng chưa đi được bao xa, bỗng nhiên nhận ra xung quanh có một đám đông tụ lại, từng tiếng bàn luận khe khẽ vang lên.
Giờ này vừa đúng lúc chập choạng tối, khu vực giữa cổng trường và ký túc xá vốn là nơi đông sinh viên qua lại.
Và ánh mắt của những sinh viên ấy cứ không ngừng đảo qua đảo lại giữa cô và chiếc xe phía sau.
Vô cùng khó hiểu.
Giống như đang dò xét, nhưng lại không hoàn toàn giống vậy.
"Ai là Cam Mật vậy? Tớ nhìn không ra."
"Không phải rõ ràng quá rồi sao? Cô gái vừa bước xuống xe đó."
"Cậu đừng nói chứ, cô ấy đẹp thật đấy! Nhìn như công chúa vậy."
"Cậu quê mùa quá rồi, người ta vốn dĩ là công chúa mà."
"Khoan đã, người đưa cô ấy về trường là ai thế? Tớ chỉ thấy được nửa cái đầu, nhưng trông đẹp trai quá trời!"
"Chắc là anh trai cô ấy?"
Cam Mật rất nổi tiếng ở Đại học Kinh Hoa. Ngay từ khi nhập học, đã có không ít người tò mò rủ nhau đến nhìn thử xem vị tiểu công chúa nhà họ Cam trông như thế nào.
Mà bây giờ, khu vực cô đi qua lại đúng là nơi đông đúc nhất. Có người nhận ra cô, lập tức kéo bạn bè xung quanh bàn tán.
Mang theo lòng hiếu kỳ với giới danh gia vọng tộc của Ngân thành , sinh viên qua lại đều đổ dồn sự chú ý vào chiếc xe kia.
Không chỉ có dáng xe sang trọng, mà từng đường nét sơn mạ ánh vàng tinh tế còn càng tôn lên giá trị xa xỉ của nó.
Chưa kể đến khuôn mặt nửa ẩn nửa hiện sau lớp kính xe.
Dù khoảng cách hơi xa, chỉ nhìn thoáng qua cũng có chút mơ hồ.
Nhưng cũng đủ để tưởng tượng ra dáng vẻ xuất chúng kia.
Lúc đầu Cam Mật còn nghe loáng thoáng gì đó về "nửa cái đầu", còn hơi hoang mang.
Nhưng đến khi cô chợt nhận ra có một ánh nhìn chậm rãi quét đến từ phía sau—
Cô lập tức xoay người lại.
Và ngay tức khắc, liền chạm phải ánh mắt của Tống Mộ Chi, người vẫn đang ngồi trong xe.
Anh vẫn chưa rời đi.
Không những chưa rời đi, mà thậm chí còn hạ cửa kính xuống một nửa.
Thấy Cam Mật định bước lại gần, Tống Mộ Chi giơ tay ra hiệu cô không cần qua.
Anh cứ thế nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm:
"Anh nhìn em lên lầu."
Lúc bước vào ký túc xá, Cam Mật có cảm giác như mình đang giẫm trên bãi cát mềm, vừa nhẹ vừa lâng lâng, không thực sự chạm đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!