Khác hẳn với phản ứng cô dự đoán, trong ánh mắt kia chẳng hề có vẻ đã thấu tỏ, cũng không hề nhẹ nhõm.
Chỉ có sự sâu thẳm nặng nề như nước.
Cam Mật đối diện với ánh mắt đó, nụ cười trên môi dần đông cứng lại.
Chuyện này... hình như không giống như cô nghĩ lắm...
Tống Mộ Chi gần như nửa áp lên người cô, chống tay xuống tuyết, cúi thấp người sát lại gần.
Động tác định làm hô hấp nhân tạo ban nãy bị gián đoạn, treo lửng lơ giữa không trung.
"Cam Mật, đừng nghịch nữa."
Giọng anh trầm thấp, ánh mắt sau lớp kính bảo hộ mông lung như sương, sâu đến mức tưởng chừng có thể chảy thành nước, chứa đựng sự kiềm chế vô tận.
"Lần sau đừng dọa anh như vậy nữa."
Chuyến đi đến trang trại rượu tư nhân nhanh chóng kết thúc.
Lần này trở về nhà, Cam Mật có vẻ tâm trí để đâu đâu, ngay cả lúc ăn cơm cũng thở dài liên tục.
Hành động này khiến Cam Ngân Khởi, người đang đọc báo trên ghế sofa, nhíu chặt mày. Anh nhìn sang Cam Ngân Hợp, giọng hơi nghiêm khắc:
"Em đưa con bé đi chơi chẳng lẽ chỉ là cái cớ, còn bản thân thì chỉ mải vui?"
Cam Ngân Hợp từ trước đến nay vẫn luôn e dè ông anh này, đang định lấy chuối trong đĩa hoa quả trên bàn trà, nghe vậy liền cười lạnh một tiếng:
"Nó thì nào là ngâm suối nước nóng, nào là trượt tuyết, như vậy mà gọi là cái cớ à?"
"Nói chuyện thì nói chuyện, cười lạnh cái gì?"
Đúng lúc này, Cam Ngân Thừa ăn xong cơm cũng đi tới, mặt cười như gió xuân, nhưng tay lại đẩy đĩa hoa quả ra xa hơn.
Cam Ngân Hợp vớt hụt, chẳng lấy được miếng nào:
"………"
Có cần phải vậy không?!
Lần này, Cam Mật quả thực có chút khác lạ. Cô không tham gia vào cuộc trò chuyện của mấy ông anh, mà lại như hồn vía lên mây, chậm rãi bước lên cầu thang.
"Chắc là do sắp khai giảng rồi đấy, trước đó nó cũng có nhắc đến chuyện này, không cần lo lắng quá đâu."
Cam Ngân Hợp nhìn bóng lưng em gái, khẽ giải thích.
Đúng lúc này, ba Cam bước tới, nghe xong liền thẳng tay gõ lên đầu Cam Ngân Hợp một cái.
"Nếu thật sự là vì chuyện này, thì làm anh chẳng phải càng nên quan tâm em gái hơn sao? Lẽ ra nên để thằng hai đưa con bé đi mới đúng. Thôi được rồi, chờ khi con bé kết thúc năm học này, ba sẽ mua cho nó một chiếc xe tốt hơn, tiền trừ thẳng vào lương của con."
Tin dữ giáng xuống quá nhanh, Cam Ngân Hợp còn chưa kịp phản ứng.
"Tại sao lại là con?"
Ai mà không biết chức danh phó tổng giám đốc Cam thị của anh ta chỉ là hữu danh vô thực.
Trước giờ, mọi chi tiêu của anh đều được tính vào quỹ công ty, nguồn thu nhập thực sự của anh đến từ cổ phần và lợi nhuận đầu tư.
Còn nói về tiền lương chính thức của vị trí phó tổng, thì con số đó được tính toán nghiêm túc, không hơn một đồng cũng chẳng bớt một xu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!