Xung quanh tối đen như mực, chỉ có khu vực bồn rửa là được bao phủ trong quầng sáng.
Cam Mật đứng trước gương, dùng sức chà xát khuôn mặt.
Lớp mực loang lổ đã thấm vào da, rửa sạch quả thật không dễ dàng. Cô thay phiên dùng nước ấm rồi lại nước lạnh, lặp đi lặp lại vài lần mới dám ngẩng lên nhìn chính mình trong gương.
May mà vẫn là dáng vẻ quen thuộc, trắng trẻo như cũ.
Cảm giác như vừa được tái sinh, cô thở phào một hơi thật dài.
Nhớ lại cảnh vừa rồi, rõ ràng cô đã che nửa mặt, thế mà vẫn bị nhận ra.
Lúc đó, mặt cô chẳng khác gì diễn viên hý kịch, không hiểu Tống Mộ Chi làm sao nhịn cười được. Nhưng mà nghĩ lại, kiểu người như anh ta, phong ba bão táp nào chưa trải qua, còn sợ gì chuyện nhỏ nhặt này.
Không chỉ điềm tĩnh đến khó tin, từng động tác còn dứt khoát lưu loát. Chỉ mấy bước chân, anh ta đã đến bên cô, rút mấy tờ giấy từ hộp âm tường rồi đưa qua, dặn cô rửa mặt cho sạch.
Lúc ấy, dường như anh ta còn định nói gì đó, nhưng vừa mở miệng đã bị người khác tìm đến gọi đi.
Trước khi rời đi, còn để lại một câu:
"Rửa mặt xong thì ra đường chính ngoài hoa viên chờ."
Cam Mật lúc ấy chỉ bận quan tâm đến khuôn mặt mình, không để lời dặn đó vào đầu.
Bây giờ, hành lang dài im ắng đến lạ, chỉ có tiếng ếch kêu từ cái ao gần đó vọng lại. Những con côn trùng nhỏ len lỏi quanh chân, cái nóng oi bức của mùa hè bủa vây từ bắp chân lan dần lên trên.
Cam Mật bị hơi nóng thiêu đến phát bực, càng nghĩ càng thấy không ổn.
Sao lại trùng hợp đến mức này, cứ phải bị Tống Mộ Chi bắt gặp?
Mặt mũi cô còn để đâu nữa chứ!
Nhưng nếu nghĩ kỹ lại, việc anh ta có mặt ở đây hôm nay cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Ở Ninh Thành này, số gia tộc có thể lọt vào mắt xanh của ông cụ Lục chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Trong phần áp chót của buổi đấu giá tranh từ thiện, khi nhìn thấy Tống Mộ Chi, cô cũng chỉ ngỡ ngàng đôi chút, chứ không hề thấy bất ngờ.
Nhưng anh ta mới trở về nước chưa bao lâu. Nghe nói, vừa đặt chân xuống liền lao vào việc tiếp quản Tống thị và Thiên Lục Group, không có lấy một phút thảnh thơi. Các kênh truyền thông lớn ở Ninh Thành vì tranh giành cuộc phỏng vấn mới nhất của anh ta mà ba ngày hai bữa lại tung tin rầm rộ, đúng kiểu chen chúc đến sứt đầu mẻ trán.
Lần xuất hiện này của anh ta tối nay, hẳn là dấu mốc báo hiệu một chương mới vừa mở ra sau khi mọi chuyện đã lắng xuống.
Cam Mật vừa đi vừa suy nghĩ, đến lúc quay về phòng thu dọn đồ đạc cũng mất thêm chút thời gian. Cô lần lữa khá lâu, trước khi rời đi còn chào hỏi Lý Sơ Đồng ở phòng đối diện.
"Cậu đi chuyến này, biết bao giờ mới quay lại đây?"
Trong Chương Niên thư xã vốn không có nhiều người, Lý Sơ Đồng với Cam Mật khá hợp tính nhau, bình thường cũng hay phối hợp bày trò trước mặt ông cụ Lục. Tối nay mất đi đồng minh, cô nàng có hơi tiếc nuối.
Cam Mật kẹp một viên kẹo que vào miệng, bước dọc theo hành lang ngoài, vẫy tay nói: "Em được nghỉ dài lắm, chắc mấy hôm nữa lại đến thôi. Em đi đây."
Trà viên sau khi tiễn khách lại trở về với vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Cam Mật chậm rãi bước ra ngoài cửa, phóng tầm mắt nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng của Lâm thúc đâu cả.
Cô lấy điện thoại ra định hỏi thì bất ngờ một bóng đen ụp tới.
Mí mắt cô giật nhẹ, còn chưa kịp phản ứng đã thấy bóng người kia cúi chào rất mực cung kính.
"Cam tiểu thư."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!