Chương 17: (Vô Đề)

Bên trong và bên ngoài cánh cửa như hai thế giới tách biệt.

Bóng tối bao trùm, khuếch đại mọi giác quan.

Cam Mật vừa bị áp lên cửa, đầu óc còn chưa kịp tỉnh táo thì ngay bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của Tống Mộ Chi:

"Nếu không muốn bị phát hiện, thì đừng lên tiếng."

Ngay lúc này, giọng nói của nhóm người vừa đi qua khúc quanh ngày càng lớn hơn.

"Vừa rồi các cậu có nghe thấy gì không?"

"Không có mà, cậu tưởng tượng đấy à?"

"Ấy, nhưng hình như có thật, nghe như tiếng đóng cửa ấy?"

"Đừng dọa người chứ, hành lang này làm gì có ai, sao lại có tiếng cửa đóng?"

Tiếng cười đùa nhốn nháo dần trôi xa theo bước chân của họ, cuối cùng biến mất nơi cuối hành lang.

Cam Mật nín thở. Xung quanh chỉ còn lại hương thơm thanh nhã trên người Tống Mộ Chi. Anh cao lớn, giờ phút này hơi cúi xuống để phối hợp với cô, bóng dáng như bầu trời đêm bao phủ trọn lấy cô.

Cả hai không hẹn mà cùng giữ im lặng. Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Bị giam trong vòng tay anh, thân thể Cam Mật mềm mại như cành dây leo bị uốn cong, gần như tựa sát vào eo anh.

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, hơi thở hai người gần kề, rõ ràng đến mức có thể nghe thấy.

Hơi thở ấm nóng của anh lướt qua, giống như mầm non âm thầm mọc lên trong tĩnh mịch, ngứa ngáy mà cào nhẹ vào lòng người.

Cam Mật hơi mất tập trung, giọng nói nhỏ nhẹ đầy gấp gáp:

"Anh Mộ Chi... tóc của em..."

"Chờ chút."

Giọng nói trong trẻo của Tống Mộ Chi làm dịu đi nỗi bất an vô thức của cô trong bóng tối.

Cam Mật nghe vậy liền khựng lại. Ngay sau đó, cô cảm nhận được anh nghiêng người sang bên, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Chưa kịp nghĩ sâu hơn, sự yên tĩnh bất chợt bị cắt đứt.

"Tách!"

Đèn trong phòng sáng trưng.

Ánh sáng lan tỏa, phản chiếu trên gương mặt hai người.

Cam Mật hơi nghiêng đầu, mái tóc xoăn nhẹ che bớt ánh đèn chói mắt, làn lông tơ trên má cũng được ánh sáng nhu hòa tôn lên vẻ mềm mại.

Tống Mộ Chi cụp mắt nhìn cô.

Đôi mắt hạnh của Cam Mật như phủ một tầng nước, sáng long lanh, trong ánh nhìn còn vương chút thẹn thùng khi làn da gần như áp sát vào anh.

Hàng mi cô run run, chóp mũi khẽ động, hơi thở phả ra bị cái oi nồng của mùa hạ làm nóng lên, mang theo một chút ngọt ngào ấm áp.

Anh bị vây quanh bởi hương thơm chỉ có trên người con gái, mùi sữa nhàn nhạt hòa quyện với hương cam quýt thanh mát.

Dù là trong xe trước đó hay trong căn phòng kín này, mùi hương ấy theo từng cử động của cô dần lan tỏa, như đường phèn tan chảy trong nước, lặng lẽ thấm dần rồi khuếch tán ra khắp không gian.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!