Chương 16: (Vô Đề)

Hôm nay, Tống Mộ Chi ăn mặc vô cùng tùy ý. So với hình ảnh thường thấy của anh trong các dịp trang trọng, trông anh có vẻ phiêu dật xuất trần hơn.

Ánh sáng trên mái hiên nửa mở của sân golf đổ xuống nhè nhẹ, càng làm nổi bật đường nét lạnh lùng như tuyết giữa đôi mày anh.

Khoảng cách càng gần, đường nét gương mặt cùng biểu cảm của anh lại càng rõ ràng hơn.

Anh hơi nghiêng mặt, đôi mắt sâu thẳm chỉ chăm chú nhìn mỗi cô.

Cam Mật siết chặt cây gậy golf, nhìn anh chăm chú, không hiểu sao chỉ một tiếng gọi mà lại khiến anh đến đây.

Cô cúi đầu, chợt cảm thấy, hình như cũng không phải chuyện ngoài dự đoán.

Vị trí mà Tống Mộ Chi đứng tựa khi nãy vốn đã gần phía này hơn. Mà thói quen của cô khi gọi người, cũng chẳng khác biệt là bao.

Chỉ là, trước khi Cam Mật hoàn toàn hoàn hồn khỏi sự xuất hiện bất ngờ của bóng dáng kia, thì Phó Thành Nhã bên cạnh đã phản ứng trước.

"Mộ Chi…"

Chữ "ca" phía sau bị nghẹn lại giữa chừng.

Cô ta chưa từng gọi anh như vậy trước mặt anh, hơn nữa giữa hai người gần như chưa từng có cuộc trò chuyện trực diện nào. Dù rất muốn buột miệng gọi ra, nhưng chút lý trí còn sót lại vẫn kịp thời thắng thế.

Tống Mộ Chi rõ ràng đã nghe thấy, nhưng anh không có bất cứ phản ứng dư thừa nào.

Chỉ lướt mắt nhìn qua cô ta một cái, sau đó hơi gật đầu, xem như chào hỏi.

Phó Thành Nhã không tiến về phía Cam Mật nữa.

Sự xuất hiện đột ngột của Tống Mộ Chi khiến người ta không khỏi xáo động. Lúc này, anh và Cam Mật đứng thành một đường thẳng, tạo ra một loại ám chỉ mơ hồ, khiến cho tình huống giữa cô và Cam Mật khi nãy, vốn chưa đến mức căng thẳng, bỗng chốc trở nên khó xử lạ thường.

Nhìn hai người họ đứng sát bên nhau, viền mắt Phó Thành Nhã nóng lên, sợi dây trong lòng cô ta như sắp đứt đoạn.

Không muốn nán lại thêm giây nào nữa, cô ta cắn chặt răng, kiên quyết không để lộ cảm xúc trước mặt hai người họ, rồi quay người rời đi.

Một tiếng "bộp" nhẹ vang lên, đầu gậy golf khẽ rung động.

Cây gậy trong tay Cam Mật cũng bị cô lắc mạnh xuống dưới.

Trong lúc chao đảo, giọng trầm thấp của Tống Mộ Chi từ trên đỉnh đầu truyền xuống:

"Còn đứng ngẩn ra đó, em không định đánh nữa à?"

"Đánh chứ, nhưng mà…" Cam Mật ngước mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Anh thật sự muốn chơi với em sao?"

Tống Mộ Chi hơi dựa người ra sau, nhân lúc cậu bé phục vụ thay bóng, thản nhiên đáp:

"Chẳng phải em gọi trước sao?"

"……"

Câu này của anh được nói với nhịp điệu chậm rãi, như thể đang thuật lại một sự thật mà Cam Mật vừa lờ đi—

Đó chính là cô đã gọi trước.

Nhưng mà, cô gọi "anh", tại sao anh lại đáp lại chứ?!

Trong lòng Cam Mật như có cả màn pháo hoa bắn lên, suy nghĩ qua lại một hồi, cuối cùng vẫn không nói ra.

Dù sao thì, con muỗi phiền phức mang tên Phó Thành Nhã cũng đã bị đuổi đi một cách âm thầm rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!