Chương 15: (Vô Đề)

Chiếc váy ngủ hơi ngắn, gấu váy viền ren rơi trên đùi.

Toàn thân Cam Mật như vừa được ngâm qua sữa, phần trước ngực bó sát, để lộ đường cong căng tròn như đỉnh tuyết.

Lúc đầu, cô không nhận ra sự hiện diện của Tống Mộ Chi, vừa đẩy cửa vừa hướng ra ngoài gọi: "Thiên Thiên, làm chút đồ ăn khuya mà sao lâu vậy?"

Ngay giây tiếp theo, cô bất ngờ chạm phải một đôi mắt không ngờ tới.

Tống Mộ Chi đứng bên cửa, áo khoác đã cởi, vắt hờ trên khuỷu tay, cổ áo sơ mi mở rộng tùy ý.

"Anh Mộ Chi?" Cam Mật gãi gãi đầu, "... Em tưởng là Thiên Thiên."

Cô vừa tắm xong, vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân rất khẽ.

Âm thanh ấy dừng ngay trước cửa phòng, theo phản xạ, cô nghĩ ngay là Tống Ngải Thiên vừa đem đồ ăn khuya về.

Tống Mộ Chi nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, hàng mi dài hơi rũ xuống, chậm rãi dời tầm mắt: "Đồ ăn khuya để ngoài cửa, nhớ mang vào."

Nói rồi, dường như anh lại đổi ý, đưa tay cầm đĩa bánh trôi chiên trên bàn thấp, đưa đến trước mặt cô: "Lấy luôn bây giờ đi."

Một đĩa bánh trôi chiên vàng ươm nằm trên tay vị công tử nhà họ Tống, trông có vẻ khá đặc biệt.

Nhớ đến lần trước vụ bánh trà, Cam Mật âm thầm cầu nguyện Tống Mộ Chi đừng thấy hai người bọn họ ăn nhiều rồi không cho ăn nữa. Cô sợ anh đổi ý, vội vàng đặt tay lên mép đĩa: "Được được được, em cầm ngay đây!"

Nhưng còn chưa kịp giữ chắc, một lực mạnh mẽ từ phía đối diện kéo chặt lại.

Khiến cô không thể nhúc nhích.

Cam Mật nhận ra lực đó đến từ tay Tống Mộ Chi đang giữ đầu kia của chiếc đĩa, bèn ngước lên nhìn anh.

Đôi mày anh thanh thoát, có lẽ do vừa trải qua một bữa tiệc dài lê thê, giọng nói cũng trầm hơn mọi khi:

"Sổ vẽ của em vẫn còn ở chỗ anh, khi nào đến lấy?"

"... Sổ vẽ?" Nghe đến hai chữ này, sự chú ý của Cam Mật lập tức bị hút lấy: "Lúc nào em cũng có thể lấy!"

Đúng là thời cơ tuyệt vời, cô đang ở Tống gia ngay hôm nay.

Cô vội vàng hỏi: "Bây giờ có được không?"

"Không ngờ em ở đây hôm nay, anh chưa mang từ công ty về." Tống Mộ Chi nói, không biết đang nghĩ gì, trầm mặc vài giây rồi tiếp: "Vài ngày nữa đi."

"......"

Cam Mật im lặng một lúc.

Trao hy vọng rồi lại dập tắt, vậy anh còn nhắc đến làm gì chứ!

Nhưng nói đến đây, trong lòng có chút chột dạ, Cam Mật tự giác nuốt khan một cái: "Được rồi, chỉ cần trước khi khai giảng em có thể lấy là được, anh phải đảm bảo nó còn nguyên vẹn, đừng có lật lung tung gì đó là ổn."

"Oh?" Tống Mộ Chi như thể rất có hứng thú, nhướng mày hỏi lại.

Nhắc đến chuyện này, Cam Mật lập tức xù lông như một con nhím nhỏ bị chọc vào đuôi.

Phản ứng này của Tống Mộ Chi thật khiến người ta thấp thỏm không yên.

Cô âm thầm giữ vững tinh thần, còn định nói thêm gì đó thì Tống Mộ Chi lại không đợi câu trả lời của cô, tự nhiên lên tiếng: "Cầm chắc đĩa đi, anh buông tay đây."

Cô gái nhỏ như vừa hoàn hồn, vui vẻ gật đầu lia lịa, thuận tiện còn hỏi anh: "Anh Mộ Chi, anh có muốn ăn một viên không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!