Chương 14: (Vô Đề)

Cam Mật vô thức khựng lại, theo phản ứng mà quay đầu nhìn theo ánh mắt anh.

Tống Mộ Chi đứng ngay sau lưng họ, không rõ đã nhìn về phía này bao lâu.

Anh đứng ngược sáng, khiến nét mặt bị phủ trong bóng tối, không thể nhìn rõ biểu cảm.

Liệt khí tức, một luồng áp lực vô hình đột ngột bao trùm lên không gian chật hẹp này.

Ánh đèn bị cắt vụn rọi xuống đỉnh đầu anh, khiến cả thân hình cao lớn càng thêm nổi bật, khí chất bẩm sinh càng lộ rõ.

Người qua kẻ lại, bóng dáng náo động, các phân tử ồn ào trong không khí chạy loạn.

Theo lý mà nói, đây vốn là một bữa tiệc xa hoa tưng bừng, nhưng vào khoảnh khắc này, Lâm Diệc Thư lại mơ hồ nhận thấy một sự áp chế vô hình.

Động tác chưa kịp thực hiện của anh lửng lơ giữa không trung.

Nhưng rốt cuộc anh cũng đã quen với những khung cảnh tương tự như thế này nhiều năm, đối với tình huống như vậy, anh vẫn có thể ứng phó được.

Lâm Diệc Thư rất nhanh lấy lại phản ứng, vẻ sững sờ trong thoáng chốc liền biến mất, anh buông tay xuống rồi nở nụ cười nhã nhặn với Tống Mộ Chi: "Tống tổng, thật là trùng hợp."

Lời vừa dứt, bốn phía lập tức chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Mà giữa bầu không khí im lặng đến gần như quỷ dị này, Cam Mật lại bị kẹp giữa hai người, không thể động đậy.

Hai chữ "trùng hợp" của Lâm Diệc Thư gần như đánh thức phản ứng chậm chạp của cô.

Nhưng cũng không thể trách cô cạn lời, một là cảm thấy kỳ quái vì sao Tống Mộ Chi lại xuất hiện ngay gần đây, hai là kế hoạch chọn rượu của cô bất đắc dĩ bị gián đoạn.

Khoảnh khắc hai người chào hỏi, cô cũng chẳng thể tự nhiên cầm ly rượu lên rồi tu một hơi.

"……"

Cam Mật còn đang ngẫm nghĩ thì Tống Mộ Chi đã sải vài bước tiến tới, là người đầu tiên phá vỡ sự trầm mặc.

Anh không hề đáp lại lời chào có phần khách sáo của Lâm Diệc Thư, chỉ lạnh nhạt gật đầu, rồi đơn giản nói: "Tôi tìm cô ấy có việc."

Một câu thông báo ngắn gọn dứt khoát.

Lúc đầu Cam Mật chưa kịp hiểu rõ.

Nhưng đến khi phản ứng lại, cô đã bị Tống Mộ Chi nhanh gọn kéo đi.

Đây là góc khuất bên sảnh tiệc, một hành lang nhỏ khuất phía trong.

Không gian chật hẹp không bật đèn, chỉ có chút ánh sáng le lói từ vườn hoa bên ngoài dạ tiệc len vào, mang theo một chút sáng tỏ yếu ớt.

Khi Cam Mật đột ngột được buông ra, vì lực kéo đột ngột biến mất, lưng cô áp sát vào vách tường lạnh lẽo.

Cơn run nhẹ nhàng từ sau gáy lan rộng ra, tựa như làn sóng lăn tăn dần dần tràn lên từng thớ da.

Cô còn chưa thích ứng được thì đã ngây ngẩn thốt lên: "Anh Mộ, Mộ Chi ?"

Không hiểu được câu "có việc" mà anh vừa nói, rốt cuộc là chỉ điều gì.

Hay là, ý tứ nào khác.

Tống Mộ Chi đứng gần ngay trước mắt, hơi thở lạnh lẽo cuốn đến như cơn gió rét bất chợt tràn qua, gương mặt anh cũng vì vậy mà đột nhiên phóng đại trong tầm nhìn của cô.

Lúc này, không gian mờ tối như thể một chất xúc tác, phủ lên đường nét của anh một lớp ánh sáng nhàn nhạt tựa vầng trăng lặng lẽ chảy tràn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!