Chương 13: (Vô Đề)

Lúc Cam Mật ôm túi chạy thẳng về nhà, đèn ngoài sân trong tòa nhà Tây Dương của nhà họ Cam đã sáng lên. Trời mùa hạ tối muộn, xung quanh chìm trong ánh hoàng hôn êm đềm.

Có lẽ vì màn đêm sắp buông xuống, trong lòng nàng cũng dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó tả.

Đẩy cửa gỗ bước vào, đập vào mắt chính là nụ cười của thím Trần.

"Cuối cùng cũng về đủ cả, mau tới ăn cơm đi!"

Cam Mật cao giọng đáp lại, rất nhanh đã gạt bỏ cảm giác mơ hồ ấy ra sau đầu.

Sau bữa cơm, Cam Quý Đình kéo bọn trẻ lại nói chuyện về chuyện ở từ đường hôm trước. Cam Mật không có hứng thú, đang lúc buồn chán thì vừa hay Cam Ngân Chuyển cũng không để tâm đến chuyện này, thế là cô liền đẩy anh lên lầu ba.

Trước khi chia nhau đi về hai hướng ở hành lang lầu ba, Cam Ngân Chuyển dặn dò:

"Tranh tập hôm nay em cầm rồi thì nhớ để kỹ, không bỏ quên ở tiệm sách Chương Niên đấy chứ?"

"Em để trong túi rồi!" Cam Mật chắc nịch, ", anh ba còn không tin em sao."

Cam Ngân Chuyển nghe vậy chỉ bật cười, "Không phải không tin, chỉ là hỏi thử thôi."

Cô gái nhỏ cười hì hì hai tiếng, chào anh trước một tiếng rồi xoay người về phòng mình.

Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay sau khi cầm được tập tranh về, hình như cô vẫn chưa kịp xem qua lần nào, chỉ mải mê sáng tác ngẫu hứng mà thôi.

Vừa vào phòng, Cam Mật định mở túi ra.

Nhưng lúc này, điện thoại lại rung lên hai tiếng.

Bị cắt ngang động tác, cô trượt màn hình mở khóa. Ảnh đại diện của Tống Mộ Chi hiện lên ngay trước mắt.

Tìm cô vào giờ này, có chuyện gì sao?

Chi: "Đồ của em rơi trên xe anh rồi."

Chi: "Một quyển tập tranh."

"!!!"

Cam Mật sững sờ trong giây lát, suýt chút nữa còn tưởng mình nhìn nhầm. Cô trừng mắt nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn, đọc tới đọc lui xác nhận xem có đúng là thật hay không.

Không thèm trả lời đối phương, cô vội vàng ném điện thoại qua một bên, lập tức lục tung chiếc túi của mình.

Kết quả là dù đã lục lọi bốn phía nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng Lâm Thị Tập Cẩm đâu cả.

"………"

Cô gái nhỏ kêu lên một tiếng thảm thiết, rồi ngã phịch ra giường.

Bảo sao nãy giờ nàng cứ thấy có gì đó sai sai!

Thì ra tập tranh rơi trên xe Tống Mộ Chi.

Nhưng đó vẫn chưa phải điều quan trọng nhất.

Trong đầu Cam Mật chợt hiện lên hình ảnh lúc cô tiện tay kẹp tờ giấy tuyên vàng vào trong tập tranh —

Giấy tuyên vàng thì không quan trọng, nhưng nội dung trên đó thì lại quá quan trọng!

Không thể chậm trễ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!