Chương 10: (Vô Đề)

Nước dùng chan lên thịt bò tỏa ra hương thơm nồng đượm.

Văn phòng rộng lớn như một tấm lưới dày đặc, giữ trọn mùi vị lan tỏa khắp không gian.

Khi Cam Mật đang vùi đầu vào ăn, vị đầu bếp vui vẻ bắt chuyện với cô, đôi ba câu chuyện phiếm.

Chuyện này thì cô rất thạo, trò chuyện qua lại đến mức hai trợ lý bên cạnh cũng bị cuốn vào, nghe say mê.

Hai trợ lý này được điều từ tập đoàn Thiên Lục sang sau khi Tống Mộ Chi trở về nước, trước đó chưa từng gặp Cam Mật.

Nhưng ít nhiều cũng đã nghe qua vài truyền thuyết về vị tiểu công chúa này.

Tống Mộ Chi vốn dĩ gọi một tiếng "Trợ lý Từ," nhưng đối phương như bị đơ máy, mãi không có phản ứng.

Anh ngước mắt lên, tầm nhìn dừng lại phía trước.

Cam Mật không còn như trước, vùi mình trong thảm, mà giờ đây đầu gối tựa vào độ cong của ghế sofa, tạo thành một đường nét duyên dáng.

Trần nhà cao vút, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi, làm gương mặt trắng nõn của cô phủ lên một lớp ánh sáng mơ màng như nhung.

Trong lúc trò chuyện với đầu bếp, khóe môi khẽ nhếch lên, như rượu đào lên men, so với dáng vẻ lười biếng lúc chiều, nay lại càng thêm ướt át, hồng hào.

Bên ngoài cuồng phong quét qua, còn trong lòng tựa như vừa trải qua một cơn giông bão kinh thiên động địa.

Chỉ thoáng chốc trong giây lát.

Như cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt ấy, cô gái nhỏ chậm rãi nghiêng đầu, ánh mắt chạm vào anh.

Không biết có phải ảo giác của mình hay không, nhưng sau khi đầu bếp rời đi, văn phòng cũng đã được dọn dẹp gọn gàng,

Cam Mật vẫn cảm thấy hơi nước âm ấm bao quanh, như thể chưa từng tan đi.

Làn hơi bốc lên khiến gương mặt cô nóng bừng, như bị lửa thiêu nhẹ nhàng.

Cảm giác này cứ kéo dài cho đến khi Cam Ngân Hợp đến đón cô.

Hôm nay cuối cùng anh ta cũng về đúng giờ, ánh mắt quét qua cô gái nhỏ ngồi ngoan ngoãn trên ghế sofa, sau đó chào Tống Mộ Chi đang đứng dậy.

Sau đó, như lẽ dĩ nhiên, hai người cùng trở về đại viện.

Trên đường đi qua hành lang văn phòng hướng về phía thang máy, Cam Ngân Hợp liếc nhìn hai người đi cạnh mình, cả hai vẫn không nói lời nào.

Anh ta nhướng mày, bật cười: "Hai người hôm nay cả ngày cứ thế này à? Dùng ngôn ngữ câm để giao tiếp chắc?"

Nhận được ánh mắt dò xét liên tục của Cam Ngân Hợp, Tống Mộ Chi mặt không đổi sắc, xách theo áo khoác, sải bước dài, bộ dạng lười biếng chẳng buồn để ý, "Đừng nhìn nữa, tớ không có câm."

Cam Mật liếc hắn bằng khóe mắt, nhanh chóng phản bác Cam Ngân Hợp, "Em cũng không câm, anh mới là người câm ấy."

"Được rồi, đúng là ăn ý nhỉ. Ý tớ là cả hai người từ nãy đến giờ chẳng nói với nhau câu nào."

Cam Mật cọ nhẹ giày xuống nền, giọng thì thầm, "Lúc nói chuyện thì anh lại không có ở đó."

Cô gái nhỏ tự lẩm bẩm, giọng hạ rất thấp, khiến Cam Ngân Hợp nghe không rõ, "Em nói cái gì đấy? Lầm bầm một mình làm gì?"

"Em có thể nói gì chứ? Nếu đã lầm bầm mà anh cũng muốn nghe, vậy có phải Em nên kiếm thêm cái loa phóng thanh để phát lại cho anh không?"

Có lẽ vì ăn no mà khí thế cũng đầy đủ, Cam Mật phản bác dồn dập, không chút ngập ngừng, câu nào câu nấy trôi chảy như nước chảy mây trôi.

Cam Ngân Hợp bị bộ dạng này của cô làm cho ngẩn người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!