Chương 1: (Vô Đề)

Vườn trà Vân Chương nằm ở vùng ngoại ô phía bắc của thành phố Ngân Thành, được bao bọc bởi núi non.

Vào đầu giờ chiều, khi kim đồng hồ vừa vượt qua mốc hai giờ, những cánh đồng trà trải dài ngút ngàn, từng tầng từng tầng nối tiếp nhau uốn lượn theo triền núi. Nhìn từ xa, những chồi trà xanh biếc dưới ánh mặt trời rực lửa như được dát lên một viền vàng óng ánh.

Một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo hương trà dìu dịu vương vấn trong không khí.

Bên trái vườn trà có một khu viện tứ giác được bao quanh bởi nước, gọi là Phục Thủy Gian. Khu viện này được xây theo kiến trúc tam tiến, không gian rộng rãi, là nơi đặt trụ sở của Thư Xã Chương Niên.

Sau lớp cửa sổ kéo bằng gỗ, trên chiếc bàn dài trong gian phòng rộng lớn, có một cô gái đang nằm bò ra bàn, trông như đã ngủ quên.

"Réo rắt —— réo rắt ——"

Tiếng ve mùa hạ vang lên inh ỏi, nhịp điệu đều đặn như thể hòa nhịp với những cái gật gù của cô gái nhỏ.

Cánh tay mảnh mai chống trên bàn, nâng đỡ lấy gương mặt xinh xắn, tạo thành một đường cong mềm mại trên làn da trắng ngần.

Ngón tay cô vẫn cầm hờ một cây bút, còn tờ giấy trên bàn thì đã bị vò nhàu đến mức không còn nhận ra hình dạng ban đầu.

"Lại ngủ gật nữa à?"

Một giọng nói trầm ổn đột ngột vang lên, chẳng khác nào sấm nổ giữa trời quang, khiến Cam Mật giật mình bừng tỉnh.

"..."

Vốn dĩ cô chỉ đang lén chợp mắt một lát, vẫn cố gắng giữ cho mình không chìm vào giấc ngủ sâu.

Bây giờ tuy đã tỉnh lại rất nhanh, nhưng đầu óc vẫn còn ngái ngủ, có chút mơ màng.

Đôi mắt đen láy của cô lặng lẽ hướng về phía phát ra giọng nói, ánh mắt trong veo hiếm khi mang theo nét lơ đễnh.

Người vừa gọi cô cũng không vội, tay cầm một chiếc chén trà làm từ tre già, thong thả nhấp một ngụm.

Cam Mật mất một lúc mới hoàn toàn tỉnh táo, giọng điệu mang theo chút ngượng ngùng: "Ông Lục..."

"Buổi chiều đúng là dễ buồn ngủ thật." Lục Chương Niên, mái tóc đã điểm bạc, nở nụ cười hiền hậu, khóe mắt hằn lên vài nếp nhăn. "Nhưng tối nay có triển lãm tranh từ thiện, cháu đừng có ngủ quên nữa đấy."

Từ thế giới mơ màng quay trở lại thực tại chỉ trong nháy mắt, nghe nhắc đến triển lãm tranh, Cam Mật liền tỉnh hẳn.

Đây chính là sự kiện quan trọng nhất trong tối nay!

Lục Chương Niên là bậc thầy quốc họa, sở trường về hội họa, đặc biệt là tranh thủy mặc. Không chỉ nổi danh trong giới họa sĩ, ông còn được truyền thông tôn vinh là Thái Đẩu của tranh sơn thủy khi còn rất trẻ nhờ tài năng vượt trội và bảng thành tích giải thưởng xuất sắc.

Một người tầm cỡ như vậy, nhờ có sự kết nối của ông nội Cam Mật, lại trở thành bậc tiền bối dẫn dắt cô từ nhỏ, có thể xem như nửa sư phụ.

Ông hiếm khi xuất hiện trước công chúng, quanh năm ẩn dật trong Thư Xã Chương Niên ở vườn trà, hoàn toàn từ chối mọi cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.

Buổi triển lãm tranh từ thiện tối nay chính là một trong số hiếm hoi những dịp có thể nghe ngóng tin tức về ông. Với danh tiếng của Thư Xã Chương Niên, sự kiện này hứa hẹn sẽ quy tụ vô số nhân tài trong giới nghệ thuật, chưa kể đến không ít quan chức, danh gia vọng tộc và những nhân vật tiếng tăm cũng sẽ tìm đến để chiêm ngưỡng.

Lục Chương Niên luôn duy trì hình tượng nghiêm nghị, đạo mạo trước công chúng, nhưng với người thân cận, ông lại là người nghiêm khắc mà không kém phần ôn hòa.

Lúc này đây, ông chỉ mỉm cười nhìn cô gái nhỏ, hoàn toàn không có vẻ gì là đang trách mắng vì bắt gặp cô ngủ gật.

Nhấp một ngụm trà, Lục Chương Niên chậm rãi nói: "Ta vừa bảo Sơ Đồng đến đây, lát nữa con bé sẽ mang bảng chào đón đặt ở hành lang bên ngoài trà thất. Nếu thấy buồn chán quá, cháu có thể ra đó giúp nó một tay."

Cam Mật đúng là hơi rảnh thật, không nghĩ ngợi gì liền thoải mái đồng ý.

Cô vừa nhấc chân định bước đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, lại lùi hai bước.

Cầm lấy tờ giấy và cây bút bị bỏ quên trên bàn, nắm chặt trong tay rồi mới rời đi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!