Đến điểm hẹn cô đã thấy nó ngồi đó. Cũng may là nơi này gần nhà cô nên không cần đi xe. Cô đi đến chỗ nó, nhìn nó có vẻ tiều tụy, có lẽ vì thay phiên chăm sóc anh. Thấy cô nó hơi bất ngờ.
- Cậu uống gì?
- nó đẩy menu qua cô.
- Cậu có chuyện gì cứ nói? Tôi không có thời gian
- cô lạnh lùng nhìn nó nói.
Nó ngạc nhiên về thái độ của cô, từ trước tới giờ cô không bao giờ đối xử lạnh lùng với nó, dù có chuyện gì xảy ra cô vẫn không bao giờ tỏ thái độ này. Chuyện gì đã khiến cô thay đổi nhiều như vậy?
- Thực ra gia đình Phong định đưa cậu ấy ra nước ngoài điều trị, sau đó là định cư bên đó luôn
- nó nhìn cô nói.
- Vậy tốt rồi.
Bên đó điều kiện tốt, bệnh của cậu ấy sẽ nhanh chóng khỏi
- cô bình tĩnh nói.
- Còn một chuyện nữa....
- nó do dự, nó không biết có nên nói với cô không?
- Có chuyện gì cứ nói.
- Thật ra, mình và Phong.... không phải người yêu.
- nó cúi đầu nói.
- Phong nhờ mình đóng giả người yêu để cho cậu từ bỏ cậu ấy... Vì cậu ấy sợ, lỡ cậu ấy phẫu thuật không thành công thì cậu..... Thật ra thì cậu ấy rất thích cậu.
Nó lén ngước lên nhìn cô, thấy cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh nó ngạc nhiên hỏi.
- Ơ? Cậu không thấy vui à? Đáng lẽ ra cậu phải vui chứ?
- Vui? Tại sao tôi phải vui?
- cô nhíu mày hỏi lại.
- Cậu ấy thích cậu đó. Không phải cậu luôn thích cậu ấy sao?
- Nếu lúc trước tôi nghe câu này chắc chắn tôi sẽ rất vui... Nhưng bây giờ tôi đã từ bỏ cậu ta rồi. Bây giờ cậu ta có thích tôi, tôi cũng không thể đáp lại tình cảm đó.
- Từ bỏ? Sao cậu có thể nói từ bỏ liền từ bỏ?
- nó tức giận nói.
- Tôi từ bỏ không phải cậu nên vui mừng sao?
- cô cười lạnh
- Ý cậu là sao?
- nó khó hiểu nhìn cô.
- Không phải cậu cũng thích cậu ta sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!