Chương 9: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Những ngày ấy, không khí trong khu nhà giam thứ ba cứ thấp thỏm không yên.

Một nhân vật không biết rõ lai lịch, lại không thể chọc vào, tồn tại như bệnh dịch lan truyền ở khắp nơi. Các nhóm tù nhân ngứa tay, luôn liên tục chằm chằm nhất cử nhất động trong ban 7, còn bọn rắn độc của ban 7 thì nhấp nhổm hư đang ngồi trên đống than, đêm nào ngủ cũng bất an, ôm chặt gối nằm, cứ sợ có tai họa nào đó bất thình lình trút xuống.

Ở chung buồng giam với một nhân vật như thế, sao mà thanh thản sống được cơ chứ?

Sau khi tập thể dục sáng nay, một nhóm người đổ nhiều mồ hôi vây quanh bồn rửa cạnh ký túc xá để rửa mặt. 

Bồn rửa tay là một cái bục xi măng dài, hai vòi xả lớn, một đám người đang vùi đầu rửa mặt, có cả xà phòng và bàn chải đánh răng.

La Cường đang cầm một lọ men trong tay, ngậm chiếc bàn chải đánh răng nghiêng nghiêng trong miệng, vẻ mặt thờ ơ, vẫn là cái biểu cảm không quan tâm đến ai và đừng hòng ai cản đường hắn.

Thuận Tử vừa rửa mặt xong, cầm một chậu nước đầy, bất ngờ quay đầu lại tạt ào xuống đất.

Một nửa chậu toàn bọt xà phòng, toàn bộ phần nước bắn tung tóe lên ống quần La Cường.

Thuận Tử tức giận trừng mắt nhìn La Cường một cái rồi bỏ đi.

Thuận Tử là một người cha, có một cô con gái nhỏ. Khi hắn ta vừa vào tù con gái cũng vừa vào mẫu giáo, nhoáng cái mấy năm, con gái nhỏ đã lên lớp ba. Suy bụng ta ra bụng người, hắn ta ghét nhất những kẻ làm hại các bé gái, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

La Cường đảo mắt qua Thuận Tử, nhưng không nói gì, vùi đầu vào vòi tiếp tục hứng nước, lấy nước lạnh dội lên đầu để rửa sạch mồ hôi.

Hồ Ly đang đứng cách đó vào người, cùng ban 7 đánh răng, trộm ngắm La Cường qua kẽ hở của đám người. 

Hồ Nham nhấp nhấp miệng, không nói gì, xem một hồi, y ra vẻ rất tự nhiên chen vào bên cạnh La Cường.

Hồ Nham bị cận nhẹ, nhìn không rõ, thiệt thòi lắm, nên muốn đến gần và nhìn kỹ hơn. Lúc La Cường gội đầu, cơ vai căng ra, xương bả vai mở rộng từ từ nhấp nhô, nước chảy dọc theo yết hầu, băng qua xương đòn len vào ngực. Hồ Nham ngậm đầy bọt kem trong miệng, đánh răng cái được cái mất, trợn mắt mà ngắm nhìn……

Hồ Ly nhìn chằm chằm con sói, có người cũng đang nhìn chằm chằm Hồ Ly.

Y đang chăm chú ngắm nhìn, bỗng thình lình có một bàn tay sờ soạng mông y, thậm chí còn đè lên khe mông, luồn qua phần đùi cố gắng mò đến nơi nhạy cảm, Hồ Nham "Á" một tiếng, suýt nữa nuốt luôn kem đánh răng, quay đầu trừng mắt căm tức nhìn phía sau..

Là Vương Báo, thuộc hạ của tên ban trưởng chốc đầu ở ban 3, đi gây rối từ phòng này sang phòng khác thành thói quen, lâu lâu nhàn rỗi thì đi trêu ghẹo Hồ Nham. Tên này luôn khinh thường gọi Hồ Nham là đĩ đực, nhưng đĩ đực nhỏ này không phải ai cũng để mắt tới, Vương Báo lại càng không, nên làm gã tức điên lên.

"Đáng ghét! … Cút mẹ mày đi!"

Hồ Nham trừng mắt mắng xối xả, vào nhà giam trọng phạm Thanh Hà này, chẳng kẻ nào là hiền lành cả.

Cũng xui cho Vương Bảo, chọc ngay họng súng. Lần thứ hai đưa tay ra khỏi kẽ hở, gã không đụng trúng mông của Hồ Ly.

Hồ Nham chen vào bên cạnh La Cường, La Cường thì đang cúi mặt tập trung gội đầu, cái bàn tay ẩm ướt của Vương Báo vô tình sờ trúng cặp mông rắn chắc của La Cường!

La Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, những hạt nước lạnh chảy dọc theo khóe xương lông mày trên trán, long tong nhỏ xuống bồn xi măng.

La Cường nhìn chằm chằm Vương Báo: "Làm trò gì đó?"

Vương Báo sửng sốt,  bị đôi mắt La Cường nhìn chằm chằm, gã bỗng dưng thấy rợn tóc gáy.

Hồ Ngôn bỗng nhiên vui vẻ, xen vào: "Đáng đời."

Vương Báo không yếu thế nói: "Tao sờ đít thằng đĩ đực đó."

La Cường nhìn xoáy vào gã, lạnh lùng: "Tao không quan tâm, tao chỉ biết mày vừa sờ đít tao."

Đừng nói Vương Báo không ngờ tới, Hồ Ngôn không ngờ tới, lão ban trưởng chốc đầu ban 3 không ngờ tới, ngay cả Thiệu Quân vừa tán gẫu vừa hút thuốc cách đó 20 mét cũng không ngờ tới.

Nói ra đã muộn rồi, cũng chỉ ngắn ngủn vào giây, chuyện đã xảy ra..

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!