Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Nửa tháng sau, La Cường xuất viện.
Vết thương của người đàn ông này thực ra vẫn chưa lành. Một bên chân vẫn còn đầy sẹo đang đóng vảy. Phải có người chăm sóc bôi thuốc hàng ngày nhưng hắn nhất quyết đòi xuất viện, nói rằng bệnh viện chán quá, ông đây nằm đến mọc nấm rồi!
Sao không chán cho được? Cho dù cảnh sát Tiểu Thiệu có nhớ hắn cỡ nào đi nữa, thì một tuần cũng chỉ có thể chạy đến một lần, lại còn vội vội vàng vàng.
Vì ngập lụt trong khu nhà tù, bên nhà xưởng cũng ngừng hoạt động, toàn bộ người trong nhà giam đồng loạt ra trận, ngày nào cũng mặc kệ mọi chuyện mà đi dọn nước, dọn sạch khu giam rồi đến căng tin và khu nhà xưởng. Dọn hết một ngày, toàn thân ai cũng lấm lem bùn đất, mệt như mấy con lợn. Một vài chiến sĩ công an vũ trang đứng trong cảnh nước ngập nhiều ngày, đáy quần sắp mục ra luôn.
Hôm La Cường xuất viện, Thiệu Tam gia lái xe jeep của nhà tù đến đích thân đến đón hắn.
Đón tù nhân kiểu này nói chung không được phép hành động một mình, vì sợ xảy ra sự cố, Thiệu Quân đáng lẽ phải đi cùng quản giáo Vương.
La Cường chống nạng, chậm rãi ra khỏi viện, tiến vào trong xe, để Thiệu Quân còng hai tay hắn vào song sắt.
Ánh mắt của La Cường lướt qua khuôn mặt và cổ của Thiệu Quân, đáy mắt hắn hiện lên một tia nhìn nóng rực nhưng chóng vánh.
Tóc hắn mọc dài đến cả tấc trên đầu, đen và cứng, cằm cạo rất sạch sẽ. Thời gian nằm viện, hắn ăn ngon ngủ ngon khiến người béo hơn, mặt cũng tròn lại.
Hoặc có lẽ nó không phải là béo, chỉ là do nước da hồng hào, gương mặt hắn nhu hòa đi rất nhiều, không còn lạnh toát như một tảng đá.
Họ chạy xe suốt từ bệnh viện đến khu trại giam, đoạn đường thường đi đã bị lũ tàn phá, phải đi đường vòng, mất một quãng đường dài.
Lần này, mưa lớn khiến các thị trấn lân cận và bảy tám làng xóm thiệt hại nặng nề, toàn bộ ngũ cốc và rau quả không kịp thu hoạch đã bị nước cuốn trôi, lá rau thối chất thành đống bên vệ đường. Xác lợn, gia cầm chìm trong nước chất thành đống, chuẩn bị được chi cục phòng chống dịch bệnh môi trường lôi xác lên xe tải đi đốt.
Nhà quản giáo Vương ở thị trấn cũng bị ảnh hưởng bởi cơn lũ. Ngôi nhà giờ như một cái ao nhỏ, chậu rửa, ấm đun nước, cặp học sinh nổi lơ lửng trên mặt nước ngập cao đến đầu gối …
Thiệu Quân liên tục an ủi đồng nghiệp dọc đường đi: "Anh Vương, chúng ta sẽ đi ngang qua thị trấn nhà anh đó, hay là anh về nhà trước đi?"
Quản giáo Vương nói: "Không sao, ở nhà đã có chị dâu thu dọn."
Thiệu Quân tỏ ra đặc biệt quan tâm, nhiệt tình nói: "Anh Vương, nếu có thể giúp được gì thì cứ nói cho tôi biết nhé! Tôi sẽ giúp anh dọn dẹp, đừng làm chị dâu thêm mệt mỏi!"
Quản giáo Vương cảm động nói: "Ồ, không, không, không, làm sao dám phiền đến cậu được?"
Thiệu Quân nói: "Vợ anh không thể quá bận rộn một mình như vậy được. Lại còn có con nhỏ trong nhà nữa. Xe sắp đi ngang nhà anh rồi, anh về trước đi, để chuyện đây tôi lo cho."
Quản giáo Vương sắp sửa bị anh thuyết phục, vẻ mặt do dự: "Cùng nhau đi ra ngoài làm nhiệm vụ mà nửa đường anh chạy trước để cậu lại một mình, có ổn không?"
Thiệu Quân thoải mái lắc đầu: "Có gì mà không ổn? Anh với tôi quen nhau bao nhiêu lâu rồi, đâu cần khách khí với nhau như thế!"
"Anh yên tâm, không sao đâu, một mình tôi lái xe trở về được mà."
Thiệu Quân nói chuyện giọng điệu rất thoải mái và bình tĩnh, đặc biệt nghĩa khí, làm người khác cảm thấy rất an tâm.
Anh theo khóe mắt khẽ liếc nhìn kính chiếu hậu, La Cường trên ghế sau xe hôm nay cực kỳ yên tĩnh, ngoan ngoãn nhắm mắt nghỉ ngơi không hề nhúc nhích, mắt nhắm hờ còn kẽ hở thành một đường mỏng như sợi tóc, lấp lánh sáng.
Thiệu Quân rẽ vào một khúc cua, xe lên đường đến thị trấn đưa quản giáo Vương đến cửa nhà.
Quản giáo Vương trước khi rời đi cũng không an tâm: "Đi đường cẩn thận đó. Đừng lơ là chủ quan, trước khi vào ngục không được tháo còng tay anh ta."
"Tôi biết rồi!"
Thiệu Quân tay kiên nhẫn vẫy vẫy, nhưng chân bên dưới đã muốn nhấn chân ga lắm rồi.
Thiệu Quân quay đầu phóng đi, không thèm nhìn người ngồi trên ghế sau xe một cái.
Bản thân Thiệu Quân cũng thuê một căn nhà ở thị trấn, nhưng khu vực này đông đúc dân cư, La Cường lại đang mặc đồng phục tù nhân, bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ gây ra rắc rối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!