Chương 40: Rồng đến nhà tôm

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Khi hay tin La Cường bị cảnh sát vũ trang bắt giữ, Thiệu Quân lúc đó ngay lập tức nóng nảy, muốn quay lên núi để chặn đội cảnh sát vũ trang kia lại.

Đồng nghiệp khuyên can mãi mới ngăn anh lại được: "Thiếu gia, cậu sao vậy? Sao tự dưng lại đỏ mặt tía tai thế kia?"

"Nếu phạm nhân đó không vượt ngục, bị oan, thì quay về điều tra lại là rõ rồi mà?"

Thiệu Quân ăn mặc như vậy rất dễ gây chú ý. Sợ mọi người lời ra tiếng vào không hay, anh cố gắng đè lại tính khí bốc đồng của mình về thay quần áo trước, mà cũng không kịp tắm rửa, chỉ vội vàng lau mặt, đầu tóc sạch sẽ xem cho được một chút là liền chạy ra ngoài.

Anh thật sự rất lo lắng cho La Cường, cái tên này nóng tính bạo lực, đôi ba câu nói không hợp rất có thể hắn sẽ phản kháng chống cự, đánh lại cảnh sát. Cảnh sát vũ trang có súng trong tay, lúc bắt những kẻ đào tẩu, những sự cố như súng cướp cò làm bị thương người thậm chí chết người ngay tại chỗ không phải là chưa từng xảy ra.

Chuyện này gây xào xáo rất lớn, trưởng nhà giam và chỉ đạo viên đã phải đề nghị Thiệu Tam gia ở lại văn phòng một mình, đích thân đến điều tra và thẩm vấn.

Thiệu Quân chỉ bực mình vì tối qua quên thông cung trước với La Cường, giờ nhớ ra thì đã muộn, chẳng biết tên khốn chết giẫm đó đã nói gì trước mặt lãnh đạo nữa.

Thiệu Quân một mực quả quyết nói, hôm qua nghe tin có người chết trong mỏ đá, nên anh chạy ra hiện trường xem thử, sau đó đến bệnh viện thăm hai người bị thương Lại Hồng Binh và La Cường, kết quả là bị kẹt trong trận lũ quét, xe thì bị hỏng.

Trưởng nhà giam tức giận hừ mũi một tiếng: "Hừ, xe chúng tôi tìm được rồi, hỏng hoàn toàn, còn bị cậu đập vỡ cửa sổ!"

Thiệu Quân ngồi đối diện với trưởng trại giam, vò vò mái tóc rối bù, ấm ức nói: "Lúc đó tôi còn cách nào khác đâu, tôi phải tìm cách thoát thân mà? Nếu không đập vỡ cửa kính ô tô tôi chết ngạt trong đấy thì sao. Cũng may lúc đó tôi phá cửa kịp thời! "

"Đúng vậy, cậu phá cửa rất kịp thời!" Trưởng nhà giam cả giận nói, "Nhưng vấn đề là cậu không ra ngoài thì đâu có như thế? Hôm qua là ca trực của cậu mà phải không? Đồng chí Thiệu, cậu có xin tôi nghỉ phép chưa? "

Thiệu Quân cúi đầu, thành thật nói: "Ngày hôm qua là có lý do. Tình hình cấp bách. Tôi thực sự sợ phạm nhân trong đội của tôi gặp tai nạn gì, nên tôi bỏ đi mà không xin phép. Tôi không suy nghĩ kỹ…"

Trưởng nhà giam tức giận nói: "Ông đây mới là sợ cậu bị tai nạn gì! Người nào gặp tai nạn thì gặp chứ cậu thì không được hiểu không hả, cậu không thể làm tôi bớt lo lắng một chút được à?!"

Một vài lãnh đạo hỏi, chuyện La Lão nhị kia là như thế nào, chẳng phải anh ta đang điều trị vết thương ở bệnh viện sao?

Đầu Thiệu Quân mòng mòng xoay chuyển, nhanh chóng nói: "La Cường … anh ta nợ tôi một mạng, tôi nghĩ anh ta muốn trả lại."

Trưởng nhà giam và chỉ đạo viên đưa mắt nhìn nhau khó tin, trong phòng Thiệu Tam gia bắt đầu kể lại …

Tình hình thế này, Thiệu Quân chỉ có thể kể lại theo sự thật, nếu không thì làm sao có thể giải thích được việc một tên tù nhân chạy trốn ra khỏi bệnh viện nhà tù ban đêm rồi để cảnh sát vũ trang bắt được trên núi cơ chứ?

Thiệu Quân bắt đầu kể lại chuyện từ lúc La Lão nhị bắt đầu vào đại đội 1 của khu giam số 3. La Cường bị người ta gài bẫy, khiến cảnh sát vũ trang tấn công và suýt bị giết chết như thế nào. Lúc đó, anh đã động lòng và đưa người này đến bệnh viện để cứu.

Thiệu Quân giải thích: "La Cường là một người rất coi trọng nghĩa khí giang hồ. Anh ta ăn miếng trả miếng, có thù sẽ báo cho bằng được, có ơn anh ta cũng sẽ trả."

"Trường hợp này, chắc anh ta trong bệnh viện nghe nói tôi bị lũ cuốn trôi nên chạy ra cứu tôi, trả một mạng xong rồi về sau không ai nợ ai nữa, đường ai nấy đi."

Trưởng nhà giam không tin: "Anh ta chỉ chạy ra ngoài và nghĩ chắc chắn sẽ cứu được cậu à? Anh ta có ba đầu sáu tay chắc?"

Thiệu Quân mở to mắt, nghiêm túc nói: "Anh ta thực sự đã cứu mạng tôi. Nếu không có anh ta, tôi đã bị dòng nước cuốn trôi mất rồi! Anh ta kéo tôi lên bờ. Tôi đập đầu vào cột cổng chào, ngất đi hoàn toàn. Sau khi tôi ngất đi anh ta cõng tôi lên núi, tôi nằm trên núi một đêm, đến sáng mới về ".

"Tôi biết là khó tin, nhưng La lão nhị thật sự là người coi trọng nghĩa khí, là hán tử! Anh ta chắc chắn không muốn chạy trốn, chỉ nghĩ tôi có ân nên muốn báo đáp."

Trưởng nhà giam nhìn Thiệu Quân bằng ánh mắt thăm dò: "Cho nên, La Cường không phải muốn trốn khỏi nhà tù?"

Vạt áo đồng phục của Thiệu Quân rộng mở, chân phải vắt chéo trên đầu gối trái, khí phách hiên ngang hợp tình hợp lý, hùng hồn nói: "Nếu anh ta muốn chạy thì đã chạy từ lúc tối rồi, còn chờ đến sáng làm chi? Anh ta cõng tôi đi đến thắt lưng bị đau không thể cử động được, làm tôi náy náy trong lòng. Nên tôi quyết định dù thế nào tôi cũng phải đứng lên làm chứng cho anh ta, không thể để anh ta bị mang tiếng xấu! "

Thiệu Quân nói mà còn tự cảm thấy thật là hợp lý, chính bản thân mình cũng tự tin vào câu chuyện mình kể luôn.

Lãnh đạo bước ra khỏi phòng làm việc, Thiệu Quân hết mực đuổi theo sau mông lãnh đạo: "Trưởng nhà giam, có thể thả người trước được không? Chân anh ta vẫn còn đau…"

Trưởng nhà giam nghiêm túc nói: "Đã được đưa đến bệnh viện từ lâu rồi, hai chân ngâm nước đến suýt hư luôn! Số này có muốn chạy thật cũng chạy không nổi, gần như tàn phế rồi còn gì?"

Thiệu Quân thở phào nhẹ nhõm, đứng tại chỗ chào nghiêm một cái thật tiêu chuẩn: "Cám ơn lãnh đạo sáng suốt!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!