Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Mặc dù cả đêm Thiệu Quân không ngủ, nhưng ỷ vào sức trẻ, vẫn tràn đầy năng lượng, sáng sớm hôm sau mặc xong cảnh phục, đúng giờ sáu giờ anh đã xuất hiện đầu dãy hành lang các buồng giam.
Trong buồng giam có mấy người dậy sớm, vỗ vào cửa sổ nhỏ, nhiệt tình chào hỏi: "Ui, hôm nay là Đội trưởng Thiệu à? Đội trưởng Thiệu, ngài dậy sớm thế!"
Thiệu Quân với gương mặt tuấn tú, thân hình cao và mảnh khảnh bước dọc theo hành lang, vô số ánh mắt lập tức ló ra sau những lỗ cửa sắt nhỏ hai bên, thẳng tắp nhìn vào anh. Nhưng mọi người nhìn anh cũng không hẳn đều mang ý đồ xấu, vẻ ngoài ưa nhìn như thế, dù là nam hay nữ ai cũng thích ngắm.
Đặc biệt là ở những nơi quân sự hóa, quản lý vô cùng đơn điệu và nhàm chán này, bộ dáng anh tuấn và lịch sự của Đội trưởng Thiệu, Thiệu Tam gia đích thị là cảnh đẹp di động của toàn thể phần tử cải tạo kiêm tầng lớp dân đen trong khu nhà giam số ba này bao nhiêu năm qua. Đai lưng cảnh sát thắt chặt vòng eo nhỏ, bốt da dẫm lên sàn nhà những tiếng cộc cộc, côn điện xoay xoay trong tay, thỉnh thoảng ra vẻ uy phong chửi tục vài ba câu, lúc đi còn hay lắc hông, lộ ra cái vẻ phong lưu cao quý trời sinh đã có mà người khác không thể nào bắt chước được…
Vì thế, các tù nhân đều chờ đợi để được nhìn thấy vị Đội trưởng Thiệu ưa nhìn này, ai cũng thích anh cả.
Hôm nay là chủ nhật, là ngày nghỉ ngơi và chơi các hoạt động giải trí mà các tù nhân thích nhất.
Mấy cửa kính lớn trong nhà ăn vẫn chưa được sửa chữa, gió lùa vô ào ào, khoe ra chiến công hiển hách của La Cường khiến những tù nhân đang xếp hàng múc cơm trong nhà ăn phải châu đầu ghé tai, rùng mình một cái.
"Tính tình La lão nhị bây giờ tốt hơn trước rất nhiều, đội trưởng của chúng ta cải tạo quá tốt."
"Đúng rồi, nếu là mấy năm trước thì chắc chắn cái bàn đó sẽ phang thẳng lên cái đầu ghẻ chốc của đại ca ban 3."
Ban trưởng ban 7 vắng mặt, ban phó Thuấn Tử dẫn đội đi nhận phần ăn từ cửa sổ.
Nhím bưng bát cơm ra, quay đầu lẩm bẩm nói: "Cho thêm một muỗng nữa không được sao!"
Nhím và Thuận Tử than thở liên tục: "Sao mà tôi thấy cháo càng ngày càng loãng vậy. Ban chúng ta xếp trước nên múc ra toàn nước, mấy ban 4 5 6 phía sau mới là ăn cháo, chúng ta chỉ húp nước cơm thôi, lúc nào mình cũng thiệt thòi!"
Thiệu Quân liếc mắt một cái: "Lẩm bẩm cái gì đó?"
Nhím nhìn Thiệu Quân, rì rầm nói: "Ngài thả đại ca của tụi tôi ra nhanh đi, nếu không ra thì ban 7 chắc phải uống nước lọc sống qua ngày mất."
Buổi sáng, là thời gian hoạt động tự do và nghỉ ngơi trong buồng giam. Những người không có học thức thì ngồi trên ghế đánh bài, còn những người biết chữ sẽ đọc sách trong thư viện.
Sau bữa trưa, buổi chiều là thời gian hóng gió, các tù nhân cùng nhau chơi bóng rổ trên sân hoặc bóng bàn và bida trong phòng giải trí.
La Cường được thả ra vào thời điểm đó.
Hành lang ngoài cửa sổ phòng giải trí vang lên tiếng bước chân chậm rãi, các cảnh sát vũ trang ở tháp canh tường ngoài chợt theo bản năng nhanh chóng lên đạn cạch cạch, nòng súng dài lướt qua hành lang, họng súng cảnh giác nhanh chóng chĩa thẳng vào một bóng người.
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng súng của cảnh sát vũ trang, quét mắt về phía cửa, căn phòng giải trí đang ồn ào lập tức im bặt, lặng ngắt như tờ.
Đại ca ban 3 bị chốc đầu đang gác chân ngồi trên ghế đẩu chỉ huy đàn em chơi bóng cũng bất giác phải bỏ chân xuống ngồi thẳng, hồi hộp như chờ quản giáo răn dạy.
Cac thành viên ban 7, Nhím và Hồ Ly đều bỏ cây cơ xuống.
Hai quản giáo cũng âm thầm sờ chiếc dùi cui điện trên thắt lưng, theo thói quen khi sắp có biến cố.
Ngay cả Thiệu Quân âm thầm thẳng lưng, hít một hơi thật sâu, tim đập bang bang trong lông ngực không lý do.
La Cường thu về ánh mắt chế giễu khi súng của cảnh sát vũ trang trên trạm gác ngoài hạ xuống, quay đầu lại, tấm lưng rộng như một ngọn núi sừng sững che khuất ánh sáng vào phòng, thân hình như tỏa ra ánh nắng vàng nhạt bước vào trong.
Gương mặt La Cường vẫn u ám như cũ, ánh mắt thô ráp nhanh chóng đánh một vòng quanh phòng, dừng lại trên khuôn mặt và cằm của Thiệu Quân một chốc, rồi nặng nề xẹt qua…
Phòng giải trí chỉ im lặng một chốc, sau đó lại trở nên sôi động, nhưng rõ ràng là khác khi nãy. Những tiếng la hét của các ban khác nhỏ dần, lộ ra sự thận trọng và sợ hãi.
Nhím sờ sờ cái đầu húi cua bước lên phía trước: "Anh Cường! Anh quay lại rồi…"
Ban của họ có một người có biệt danh là Hồ Ly, chui ra từ đám đông xông về phía trước: "Anh Cường, tụi em nhớ anh muốn chết –"
Ban nào đó đang đứng đối diện có người la ó nói: "Có mình mày bán sống bán chết mà nhớ thôi. Tối nào cũng như mèo rượng đực, chổng mông kêu xuân bên cửa sổ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!