Chương 39: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Trên núi rất lạnh, dù là giữa hè và đã đốt lửa, hai người nửa đêm vẫn lạnh cóng.

Thắt lưng La Cường vẫn còn đau, không thể cử động. Thiệu Quân từ từ dìu người đàn ông này đến một nơi có thể ngồi tựa lưng rồi bắt đầu xoa bóp cho hắn.

"Đau nhiều lắm không, anh chịu nổi không?" Thiệu Quân hỏi.

La Cường "hừ" một tiếng, trán rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng ở trước mặt Tam Màn thầu, đấng nam nhi sao có thể mở miệng than đau?

Thiệu Quân xoay người ra ngoài cửa hang kiếm thêm củi nhóm lửa. Vừa nhấc người lên, cả cặp mông lộ ra ngoài, tấm "màn che mông" cũng nhẹ nhẹ bay tốc lên.

La Cường ngồi ngay đó, không thể không nhìn chằm chằm Thiệu Quân đang gần như ở truồng chạy tới chạy lui, từ dưới nhìn lên "cảnh vật" còn trông rõ mồn một. Hình ảnh Thiệu tiểu tam nhi ngốc nghếch như thế, có lẽ đời này sẽ không có lần thứ hai nhìn lại.

La Cường nghiêng đầu, không nhịn được chọc một câu: "Trứng cũng ghê gớm thật."

Thiệu Quân nghi ngờ ngẩng đầu lên, sau đó nhanh chóng cúi đầu che lại, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ và tức giận.

Thật ra anh cũng không ngại để cho La Cường xem, nhưng vấn đề là Thiệu tam gia đẹp trai phong độ ngần ấy năm, vậy mà đứng trước mặt La Cường có mấy lần đã sụp đổ hết sạch, muốn bày ra cái dáng vẻ nam thần tuấn lãng phóng hào quang ra bốn phía, không ngờ lại rơi vào hoàn cảnh chật vật như thế này.

Chỉ cần anh di chuyển, "cái màn mông" sẽ bay lên, phơi ra của quý ửng đỏ như một quả hồng đông lạnh.

La Cường nhìn anh chằm chằm như ăn trộm, hai mắt nhìn thẳng, như thể phía dưới anh không phải là hai quả trứng mà là hai viên ngọc vậy.

Thiệu Quân đe dọa: "Quay ra chỗ khác đi, đừng nhìn em nữa."

La Cường chưa chịu thôi: "Mông lạnh không?"

Thiệu Tiểu Tam nhi nhe răng, dùng khẩu hình miệng nói: Em cắn anh bây giờ đó, tin không?

Lâm vào hoàn cảnh như thế này, đói khát và kiệt sức làm con người cũng khó có thể nảy sinh dục vọng, ham muốn của phương diện kia. La Cường cũng không biết tại sao, chỉ đơn giản cảm thấy lồng ngực như mềm đi. Màn Thầu trước mắt, cho dù trông như thế nào đi nữa, người thanh niên này vẫn là thứ đẹp đẽ nhất suốt nửa đời người hắn từng nhìn thấy.

Hắn chưa từng có cảm giác rung động như thế trước đây với bất kỳ ai…

Nhóm lửa có đủ củi càng ngày càng cháy mạnh hơn, Thiệu Quân lại quay về chỗ ngồi. Hai hàm răng anh đánh vào nhau lập cập vì lạnh. Thiệu Quân mở miệng càu nhàu gì đó, nhưng từng chữ phát ra cũng như đậu ngâm nước đá.

La Cường thật sự không chịu nổi, dứt khoát tự kéo quần mình xuống: "Mặc quần anh vào đi."

Thiệu Quân: "Không, anh cũng lạnh."

La Cường: "Anh không lạnh, quen rồi."

Thiệu Quân trừng mắt: "Anh ở truồng quen à?"

La Cường khinh thường: "Anh ngủ trên núi quen rồi. Rừng già trong núi sâu ở Vân Nam, Tứ Xuyên, anh đều đã sống qua mùa đông ở đấy. Nhóc con, mặc vào đi, anh chịu đựng tốt hơn em."

Thiệu Quân bĩu môi, không thích nghe từ "nhóc con" La Cường gọi, nghe nó hơi xem thường và đùa cợt.

Nhưng những gì La Cường nói là đúng. Thời trai trẻ, hắn lăn lộn trên giang hồ, cũng đã quen với thời tiết lạnh giá của Vân Nam – Quý Châu, da dày thịt béo lên lắm rồi, không như Thiệu Tiểu tam nhi, cứ sợ sẽ bị đông lạnh bất cứ lúc nào.

Thiệu Quân mặc quần đồng phục tù vào, lại ôm lấy La Cường, quấn lấy đùi hắn, dùng nhiệt độ cơ thể giúp hắn ấm áp.

Họa mi của mình được che thì họa mi của người khác bị lộ. Hai người đang dính sát vào nhau, Thiệu Quân vừa cúi đầu, thắt lưng cường tráng mạnh mẽ của La Cường và bộ phận nhạy cảm bành trướng to lớn nổi phồng áp vào anh.

Bộ lông rậm rạp của La Cường từ rốn kéo dài xuống hạ thể thành một chùm đen bí mật ẩn dưới quần lót, còn có một cái xoáy ở bụng dưới, vô cùng săn chắc nam tính.

Thiệu Quân liếc một cái, không nhịn được phải liếc cái thứ hai, hừ mũi nói: "Đệt, hồi nhỏ cha anh cho anh ăn cái gì mà được như vậy?"

La Cường cũng đùa: "Ăn hổ tiên, ghen tị à, em thử xem?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!