Chương 36: (Vô Đề)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân lo lắng muốn chết, sợ người xảy ra chuyện là La Cường.

Giờ nghe người bị nạn là lão chốc đầu, và cả cũng không có người chết, anh thở phào một hơi, suýt chút nữa ngồi bệt xuống đất.

Thiệu Quân hỏi những người khác xem họ đang ở đâu, các tù nhân nhanh chóng chỉ tay nói, Tam gia, anh đến muộn ba phút rồi. Xe cấp cứu ở bệnh viện nhà tù Thanh Hà vừa rời đi, cả lão chốc đầu và La Lão nhị đều được đưa đến bệnh viện vì bị thương.

"Thương tích của Lại Hồng Binh nặng đến mức nào? … La Cường cũng bị thương sao?"

Thiệu Quân không thể chịu nổi.

"Tam gia, anh nhìn cái hố lớn trên mặt đất đi, quả bom nổ lớn như thế, sao mà không bị gì được? Hai người bọn họ không bị lột da thì mới là lạ đó."

Các tù nhân lại bắt đầu than thở oán giận.

Thiệu Quân chậm rãi đứng dậy, im lặng vài giây, sau đó quay đầu chạy đi…

Tia nắng cuối cùng của buổi chiều bị mây đen dày đặc nuốt chửng. Bầu trời nhanh chóng mờ mịt, những hạt mưa lớn nặng nề rơi xuống, nhìn thôi cũng biết nếu rớt trúng người, trúng cổ cũng đau như bị bắn.

Thiệu Quân chộp lấy chiếc điện thoại di động trên tay quản đốc, đứng dưới mưa, khản cổ hét lên: "Này, xin chào! Bệnh viện Thanh Hà phải không? Tôi là Cảnh sát Thiệu từ khu nhà tù số ba!"

"La Cường có ở đó không? La Cường trong đội của tôi, anh ấy bị thương như thế nào, có nặng không, nói cho tôi biết!!! …"

Trời đang mưa, tín hiệu trên núi rất xấu, bị đứt quãng liên tục, không ai ở hai bên đầu dây có thể nghe thấy ai, hoàn toàn chỉ như đang hét qua một ngọn núi.

Thiệu Quân cởi mũ ra, nhìn lên trời, mưa tí tách rơi trên mặt, áo sơ mi đồng phục ướt đẫm, lòng cũng lạnh đi theo cơn mưa buốt giá.

Anh đội lại mũ cảnh sát, chạy ra xe, khởi động máy lao vào màn mưa trắng xóa …

Cảnh sát vũ trang đã nâng súng, dẫn đầu các tù nhân đi từng hàng một, di chuyển đến nơi trú mưa tạm thời trên những chỗ cao.

Cảnh sát vũ trang quay lại, hét lên: "Này, Cảnh sát Thiệu?"

"Cảnh sát Thiệu, anh định làm gì?!"

Thiệu Quân lao nhanh hết sức có thể từ mỏ đá đến bệnh viện, chiếc xe lao vun vút trên con đường đất lầy lội.

Bệnh viện nhà tù nằm trên một cao nguyên tương đối khô ráo ở phía tây Nông trại Thanh Hà, nhìn ra một khu vực rộng lớn gồm các tòa nhà nhà máy và khu nhà ký túc xá.

Trên đường đi ngang qua một thị trấn, mấy chủ cửa hàng nhỏ bên đường đã vội vàng dọn cửa hàng, đóng cửa, đẩy nước mưa đọng nặng trên những tấm bạt nhựa căng trên hiên nhà xuống.

Trường tiểu học trung tâm thị trấn vừa kịp tan buổi chiều, bọn nhỏ quậy phá chạy ra khỏi trường. Hầu hết các em đều được bố mẹ đưa đón, chỉ còn lại ba bốn em không ai rước, đứng dưới mưa, thấp thỏm sốt ruột muốn về nhà, ngập ngừng định bước xuống đường lội nước đi.

Thiệu Quân điều khiển ô tô lao vun vút trên các con đường trung tâm thị trấn, nửa bánh xe ngập trong nước, nước bắn lên tung tóe khiến đám trẻ bên đường nháo nhào.

Thiệu Quân thoáng nhìn thấy từ khóe mắt của mình, anh gấp đến mức không thể quay đầu lại nhìn nữa.

Nhưng xe lội nước được hơn 20 mét, cuối cùng cũng quyết định thắng gấp, đậu sát ven đường.

Vào thời khắc nước sôi lửa bỏng, với quốc huy đính trên mũ và hai ngôi sao trên cầu vai, anh vẫn là một cảnh sát cấp hai. Thiệu Quân không thể vượt qua rào cản tâm lý này.

Anh hạ cửa kính ô tô xuống, thò đầu ra ngoài trời mưa quát lũ trẻ: "Này, không được đi dưới nước. Rất dễ bị điện giật và rơi xuống mương rãnh. Nguy hiểm lắm! Lên xe hết cho chú!"

Lúc này, sắc mặt ông trời đã xấu đến cực điểm, một đám mây đen tiến gần đến đỉnh đầu, mưa to như trút nước từ trên trời xuống.

Cảnh sát Tiểu Thiệu một mình đánh vật với thiên địa suốt chặng đường, gian nan tiến về phía trước, hai tay bóp chặt vô lăng, chiếc xe trông chẳng khác nào con lợn vùng vẫy lê lết trong vũng bùn.

Anh bất chấp mưa vào làng, chạy qua rẫy ngô, chở từng đứa một về nhà, nhìn lũ trẻ vào nhà hết, anh mới yên tâm quay xe lại lao vào màn mưa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!