Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Trên đường cao tốc trở về thành phố, Thiệu Quân mở cửa sổ, phóng xe hết tốc lực, gió nóng bên tai ù ù vang lên.
Sự chịu đựng và nhẫn nại của Thiệu Quân dành cho La Cường đã đến giới hạn, nó bắt đầu muốn bùng nổ rồi.
Sau khi trở về phòng giám sát, anh nhịn không được lại mở đoạn thu hình trong ban 7 kia xem một lần, vừa xem vừa cảm thấy mình thật bệnh hoạn, ngu ngốc, toàn tự mình hành hạ bản thân!
Tuy anh không nhìn thấy tận mắt, nhưng hệ thống giám sát đã ghi lại hết thảy, Hồ Nham ôm cổ La Cường, đặt một tay dưới đáy quần hắn. Quần lót của La Cường đã được cởi ra, dương v*t đầy đặn hùng vĩ tràn đầy thèm khát chĩa thẳng lên trời, Hồ Nham giơ tay lên từ từ di chuyển …
Về phần sau, tại sao khi hai người đang này nọ thì La Cường đột nhiên thượng cẳng chân với Hồ Nham, Thiệu Quân đã quá lười biếng để nghiên cứu, trong đầu anh lúc này chỉ còn mỗi hình ảnh bàn tay Hồ Nham đang cầm chim La Cường.
Thiệu Quân ban đầu cũng không chiêm nghiệm lại cảm xúc của mình một cách rõ ràng. Anh và La Cường, một quản giáo một tù nhân, thì có thể thế nào với nhau?
Đừng nói đến có thể thế nào, thậm chí anh còn không biết phải làm gì "bây giờ", huống chi là "tương lai", cái thứ quá xa xôi kia.
Thiệu Quân thích La Cường. Trong tù, có thể nhìn thấy những người anh thích, quan tâm, chăm sóc, hỏi han ân cần, hoặc thậm chí cãi nhau chút đỉnh, cũng đã tốt lắm rồi … Anh đã coi La Cường như người của riêng mình, chỉ có anh mới có quyền quan tâm, bao bọc, kiểm soát mọi thứ của người đàn ông này.
Trước khi bị bắt giam, cuộc sống của La Cường cũng đã quá khác với anh, sau này dù có ra tù, cả hai có lẽ cũng sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa. Nhưng mà, mỗi từng năm trong cái bản án 15 năm kia, La Cường đều phải thuộc về anh từ đầu đến chân … Tam gia có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, đây là đặc quyền của Thiệu tam gia gia.
Hai người họ giống như anh em chí thân, nhưng lại có nhiều ái muội và tâm tư kín đáo hơn anh em, Thiệu Quân chắc chắn không thể chịu đựng được nếu có người nào khác cũng chia sẻ cái kiểu thân mật bí ẩn như thế với La Cường.
La Cường có thể không có bất cứ cái gì với anh, nhưng cũng không thể có bất cứ điều gì với người khác, Thiệu Quân không thể chấp nhận. Chỉ cần La Cường còn ở dưới trướng anh trong khu nhà giam số ba ngày nào, Thiệu Tam gia còn ở nhà tù Thanh Hà ngày nào, thì hắn là của anh.
Người khác? Những người khác đừng hòng dính đến La lão nhị, dù chỉ trong suy nghĩ.
Thiệu Quân giữ nguyên gương mặt sa sầm chạy một mạch, trong đầu suy nghĩ lung tung, ngón tay nắm chặt vô lăng.
Thiệu Quân đang mất bình tĩnh và chạy quá tốc độ, không ngờ có một chiếc ô tô ở phía đối diện đường cao tốc đang lạng lách đánh võng đi ngược chiều lao thẳng vào.
"Mẹ kiếp!" Thiệu Quân vừa mắng vừa ngay lập tức bẻ tay lái, chiếc xe lao thẳng vào dải phân cách.
Rầm……
Loảng xoảng……
Hôm đó, trên đường cao tốc xảy ra tai nạn giao thông xe đâm nhau liên hoàn. Đèn đỏ xe cảnh sát lóe lên liên tục, cảnh sát giao thông đến giải quyết, ghi giấy phạt. Thiệu Tam gia đen mặt đứng bên lề đường, không thể về nhà nên chỉ có thể gọi điện cho người khác.
Gặp phải chuyện phiền phức này, anh không muốn đồng nghiệp biết, càng không muốn nói cho bố mình biết, gọi điện về nhà ông ngoại nhờ tài xế của ông đến đón cũng không được, ông già rồi, nếu nghe tin cục vàng Tiểu Quân Quân bị xe đụng, chắc chắn sẽ rất lo lắng, có hại cho sức khỏe.
Anh chỉ có thể nhờ bạn bè giúp đỡ: "Tuần nhi, tao đây!"
"Tao đang ở đường cao tốc, đến đây đón tao!"
"Tao bị đâm xe trên đường cao tốc! Chết tiệt, có thằng ngu nào đi ngược chiều, còn đi tốc độ cao, chắc chán sống rồi, dám đi ngược chiều trên đường cao tốc!!!! …"
Chuyện gì cũng chẳng suôn sẻ, Thiệu Quân tức giận đến mức hung hăng đá mạnh vào đầu xe.
Lòng đầy tâm trạng, tối đó Thiệu Quân ngủ lại nhà Sở Tuần.
Hai người vẫn ngủ chung trên một cái giường lớn như hồi nhỏ, mỗi người một bên nằm hút thuốc. Hai người đàn ông vừa lọt lòng đã ngậm thìa vàng, nằm chung một cái giường toàn bàn chuyện trên trời dưới đất, rồi lại bực dọc trút giận chuyện này chuyện kia, mấy năm nay chẳng chuyện gì suôn sẻ, toàn trầy trật đến đau cả trứng.
Ngày hôm sau, Thiệu Quân đến FiveStars một mình, chính là quán bar "Red Fivestars" ở Tam Lý Truân mà Trầm đại thiếu giađã đưa anh đến lần trước.
Anh không rủ Sở nhị thiếu gia, cũng không tìm ai đi cùng, anh đang có ưu tư trong lòng, có người trong lòng, lúc này không muốn người khác ồn ào bên tai. Anh chỉ muốn tìm chỗ nào lêu lổng một đêm, một mình yên lặng tưởng niệm một đêm.
Trong tiềm thức, anh đến nơi này, như thể có ai đó đang đợi anh ở đấy.
Khu phố này ban đầu là khu vực đại sứ quán nước ngoài, với quang cảnh thanh lịch và những hàng cây rợp bóng. Nhưng kể từ cuối những năm 90, ngành công nghiệp hộp đêm và quán bar bỗng trở nên phổ biến ở thủ đô. Các đường phố và ngõ hẻm của toàn bộ khu vực này, từ cửa hàng đến nhà riêng, đều rùng mình chuyển thành những quán bar và câu lạc bộ đêm, thắp lên hằng hà sa số những ánh đèn rực rỡ và xa hoa trụy lạc…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!