Chuyển ngữ: Andrew pastel
Thiệu Quân ôm trong tay một đống thức ăn vặt, miệng còn đang ngậm cổ vịt cay, bước vào phòng giám sát.
Vừa ngẩng đầu lên, trên màn hình hiện ra một bóng người to lớn đang run rẩy, một cái họng súng đỏ ngầu còn nhỏ nước chĩa thẳng vào camera, làm Thiệu Quân suýt nữa nuốt luôn miếng cổ vịt.
"Khụ khụ!…"
Thiệu Quân ho dữ dội, mặt anh nhăn lại như cái màn thầu, bột ớt rớt cả vào trong khí quản.
Vấn đề là anh không phải là người duy nhất trong phòng giám sát này, còn có các đồng nghiệp khác nữa. Thiệu Quân đỏ bừng mặt, chỉ có thể dùng tiếng ho khùng khục để che giấu khuôn mặt đỏ bừng, cả người như bốc hỏa kia.
"Tên chết dẫm, cuối tuần không cho ăn thịt kho nữa, chỉ cho ăn rong biển giá đỗ để hạ hỏa!"
Thiệu Quân thấp giọng lẩm bẩm, cố gắng dập lửa trong lòng, thật ra anh cảm thấy mình mới là người cần ăn rong biển giá đỗ.
"Thật xấu hổ, ông Vương ngồi ngay đó mà cứ cắm đầu đọc báo, không nhắc nhở gì cả." Điền Chính Nghĩa cũng vươn cổ nhìn màn hình.
"Đúng vậy, thật là mất mặt! Sau này phải để ý anh ta nhiều hơn!!!" Bụng dưới của Thiệu Quân như thiêu như đốt, lòng cũng nóng ran lên, nghiến răng nghiến lợi nói.
"Này? Hồ Nham ban cậu có người yêu chưa? Người yêu cũ của cậu ta hình như ra tù rồi phải không?" Điền Chính Nghĩa bắt đầu buôn dưa lê, liếc nhìn màn hình, nói tiếp: "Tiểu Hồ và La lão nhị là một đôi đúng không?"
"…" Ánh mắt Thiệu Quân đột nhiên thay đổi, "Ai nói với anh họ là một đôi?!"
"Không phải à?" Đội trưởng Điền nói.
"Tuyệt đối không… chắc chắn là không." Giọng Thiệu Quân khó chịu.
"Không? Hai người đó dính với nhau suốt ngày." Điền Chính Nghĩa nhún vai phản đối.
"…" Thiệu Quân cắn môi, không nói gì.
Mỗi lần Hồ Nham lấy cơm hay làm gì cũng đều tò tò theo sau mông của La Cường, cứ như La Cường mọc ra một cái đuôi vậy. Mỗi lần tắm, cả hai cũng dùng chung một cái vòi phun, cọ tới cọ lui. Hồ Nham cũng chủ động giúp La Cường giặt quần áo, y giặt tất cả mọi thứ từ áo lót, quần lót đến tất. Trong nhà tù, nếu một người tự nguyện giặt giũ cho người kia, không phải bị ức hiếp hay cưỡng bức, thì chắc chắn đây là thái độ theo đuổi, bày tỏ tình cảm, hoặc có khi đang quen nhau nữa không chừng.
Lần trước đánh nhau ở sân bóng rổ, Hồ Nham rất trượng nghĩa cầm ghế xông lên giúp La Cường, sau bị trừ điểm cũng không phàn nàn, đây là ý gì có lẽ ai cũng hiểu.
La Cường tựa đầu vào bức tường cứng rắn, tấm lưng và mông nóng như lửa đốt khiến bức tường như trơn bóng khô nóng theo.
Một tia nắng mơ hồ từ cửa sổ chiếu vào khuôn mặt thô ráp của La Cường. Hắn nghiêng đầu sang một bên, gân xanh trên cổ rung rung, lông mày nhíu lại, hầu kết trượt trượt, giống như dã thú đang nhấm nháp lại những mảnh thịt bị xé nhỏ trong miệng sau khi vội vàng ăn tươi nuốt sống con mồi, tận hưởng từng đợt khoái cảm.
Đội trưởng Điền ngồi trên ghế xoay, quay trái quay phải, lơ đãng quan sát.
Điền Chính Nghĩa đã có vợ, con người này thẳng còn hơn cả chữ thẳng. Chính bởi vì anh ta thẳng, nên chẳng cảm thấy có vấn đề gì khi nhìn cả. Chẳng phải chỉ là đàn ông tụt quần sao, anh ta nhìn thẳng, không đỏ mặt cũng không thở hổn hển, chẳng cảm thấy gì cả.
Nhưng anh ta nhìn như thế, Thiệu Quân không thể chịu đựng được nữa, anh sắp nổ tung rồi.
Mẹ kiếp nhà anh, cái chuyện này mà anh cũng để bàn dân thiên hạ nhìn thấy sao? Có bao nhiêu người đang xem anh có biết không hả, La Cường tên khốn kiếp, tên siêu khốn kiếp! …
Thiệu Quân như con chim cút quay mòng mòng trong chảo dầu nóng, vội vàng động não nói: "Đội trưởng Điền, gạo mới năm nay khi nào giao qua vậy?… Nhà tù thảo luận việc lắp quạt điện cũng năm năm rồi, sao còn chưa thực hiện? … Đội xây dựng nói cần thêm nhân lực từ khu giam số 3. Anh có thể nói với trưởng nhà giam rằng tù nhân đội chúng ta mài đá cũng đủ khổ rồi, chúng ta sẽ không ra ngoài làm việc khai thác đá đâu được không!"
Đội trưởng Điền khó hiểu liếc mắt nhìn anh, cái gì thế này? Thiệu Tam gia lên cơn gì đây?
Thiệu Quân lại nói thêm vài câu, mục đích vẫn là đẩy Đội trưởng Điền đi làm việc vặt.
Đội trưởng Điền vẫn lười nhúc nhích, làu bàu nói: "Sao cậu không tự mình đi đi? Cậu đi thì trưởng nhà giam còn có thể nể mặt. Chẳng phải cậu là đại thiếu gia hô mưa gọi gió à?!"
Thiệu Quân chưa bao giờ cảm thấy Điền Chính Nghĩa phiền phức vô vị đến thế.
Anh gần như đẩy anh ta ra khỏi văn phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!