Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Hồ Nham nhìn lén chim của La Cường trong nhà tắm, cũng có người nhìn lén chim La Cường qua màn hình camera theo dõi.
Lúc phạm nhân tắm, có quản giáo ngồi ở cửa, cầm một tờ báo trong tay, mắt liếc mắt không mà giám sát mọi người tắm. Thiệu Quân không bao giờ nhận công việc này, anh luôn đùn đẩy cho những quản giáo khác canh gác nhà tắm.
Thiệu Quân không thể nhìn chằm chằm vào nhà tắm được, chuyện này đối với anh thì có khác gì trai thẳng đi dòm ngó một nhóm các cô em thân hình bốc lửa tắm đâu? Nếu không hứng thú với ai trong đó thì còn đỡ, nhưng nhỡ đâu đã vừa mắt ai đó, thì sẽ có biến đó …
Vì vậy, lần nào anh cũng trốn trong phòng giám sát nhìn camera.
Lúc đầu còn cảm thấy mới mẻ, nhưng lâu dần xem mãi cũng nhàm, thần kinh thị giác đã quen với kiểu kích thích đó, nên cũng cảm thấy không còn hứng thú gì. Thiệu Quân đã nhìn đến phát ngán cặp mông lắc lư của Hố Nham, cặp chân cò hương của Nhím, hay những đường gân dữ tợn trên bắp chân Lão chốc đầu và Vương Báo bên ban 3.
Thiệu Quân nhìn La Cường bước ra khỏi màn nước, đung đưa con chim lớn, dưới vầng trán cao và xương mày hốc mắt sắc như dao tạc, ánh mắt vẫn lãnh đạm lạnh lùng, nhìn người khác như không có chuyện gì.
Chim ai to ai nhỏ, Thiệu tam gia là người biết rõ nhất. Trong ngăn kéo văn phòng anh có một cái thước, khi mới đến Thanh Hà, anh thật sự rất nhàm chán, nên nổi cơn xấu xa ngồi trước màn hình giám sát, một tay chống má một tay cầm thước, có ai vừa bước ra khỏi phòng tắm anh sẽ giơ thước lên đo trên màn hình rồi cộng trừ nhân chia ra tỉ lệ thật.
Sau khoảng thời gian kích thích thể xác mãnh liệt và mới mẻ đó, giờ anh nhìn ai cũng như con lợn trắng trong chuồng đang được cọ rửa để chuẩn bị vào lò mổ, không còn chút ham muốn tình dục nào.
Những cử động nhỏ và ẩn ý của Hồ ly cũng lọt cả vào mắt Thiệu Quân.
Khi Hồ Nham cọ vào, La Cường nhìn xuống với vẻ mặt không biểu cảm, nhưng thứ được cọ vào đã bén lửa, chậm rãi bán cương lên.
La Cường quàng khăn qua sau vai, không đi ra ngoài, mà lững thững đi vào một góc ít người trong nhà tắm.
La lão nhị quay lưng về phía mọi người, một tay chống vào tường, trán nổi gân xanh, tay kia với vào giữa hai chân …
Màn hình theo dõi im lặng, không có âm thanh, Thiệu Quân cũng im lặng quan sát, theo dõi mọi động tác nhỏ nhất của La Cường. Đôi vai của người đàn ông này khẽ run lên, các thớ cơ trên lưng rung bần bật, rồi từ từ gồng chặt lại, cánh tay nổi lên những đường gân xanh …
La Cường dường như có hơi khó chịu, tì chặt sau gáy vào bức tường ẩm ướt, thở hổn hển, bờ mông rắn chắc của La Cường run lên vài cái, đọ cao thấp với bức tường.
Yết hầu Thiệu Quân trượt trượt, cầm điều khiển từ xa bằng một tay, như thể không tự chủ được, ngón tay của anh âm thầm mạnh mẽ cọ xát chiếc điều khiển từ xa hình trụ cứng rắn.
Anh đột nhiên quay mặt đi chỗ khác, đứng dậy bồn chồn đi quanh phòng vài vòng, sau đó ngồi lại, mở mắt, nín thở tiếp tục nhìn chằm chằm vào người trong video …
Gáy La Cường khẽ giật lên, cơ bắp đột nhiên thả lỏng, một luồng chất lỏng bắn vào tường đầy sảng khoái.
Thiệu Quân ở bên này trông có vẻ bồn chồn, ngón tay cũng lướt dọc theo điều khiển từ xa, bóp nát nắp pin…
Sau cái ngày bình thường mà cũng rất đặc biệt đó, đội trưởng đại đội 1 và các quản giáo dần nhận ra rằng Thiệu Tam gia đi làm càng ngày càng sớm, tan làm càng ngày càng muộn, thời gian nghỉ thì càng ngày càng ngắn.
Thiệu Tam gia thường chạy đến hành lang dãy buồng giam đi tuần lúc năm giờ sáng trời còn tờ mờ. Sau khi tan ca, 24 giờ làm việc liên tục mà không hề có dấu vết mệt mỏi, vẫn vô cùng hoạt bát, sáng hôm sau còn còn có thể hò hét trên sân thể dục lớn, tràn đầy năng lượng. Đáng lẽ là một ngày trực hai ngày nghỉ, nhưng Thiệu Quân hết lần này đến lần khác chuyển ca với đội trưởng Điền và quản giáo Vương, ước gì chỉ cần nghỉ một ngày rồi lại có thể vác mông đi làm tiếp, tinh thần làm việc sục sôi, từng lỗ chân lông trên người dường như luôn gấp gáp toát ra tinh lực tràn trề trong cơ thể…
Trước khi tắt đèn buổi tối, Thiệu Quân cười tủm tỉm đi dọc theo hành lang dãy buồng giam, khóe miệng nhếch lên, gật đầu lại với mọi cái đầu tò mò nhô ra từ cửa sổ nhỏ buồng giam.
"Cảnh sát Thiệu, anh vất vả rồi, hẹn gặp lại!"
Một tù nhân chào anh, biết anh sẽ nghỉ vào ngày mai, ngày mốt mới quay lại.
"Ngày mai tôi không ở đây, mấy cậu tập luyện cho tốt, ngày mốt lên sân không thể để thua kém ai đó biết chưa!" Thiệu Quân chỉ chỉ đám người.
La Cường nghiêng người quay đầu sang một bên nhìn Thiệu Quân như có như không.
Thiệu Quân ngoắc ngoắc ngón tay gọi hắn lại gần.
La Cường chậm rãi đi tới, cách một cánh cửa, ánh mắt áp chế bao trùm lấy anh nhưng không hề có sự thù địch.
"Hôm nào đến phòng huấn luyện đi, chúng ta cùng luyện tập." Thiệu Quân hẹn.
"…" Trên môi La Cường hiện lên một nụ cười chế giễu, muốn luyện tập với ông đây à? Hai chúng ta thì ai luyện tập cho ai hả?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!