Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Quân mạt chược là do mấy người này tự làm ra, dĩ nhiên là được ban trưởng tài năng của ban 7 dạy làm.
La Cường ra siêu thị tầng dưới mua một mớ xà phòng loại rẻ nhất, là loại xà phòng giặt màu nâu nhạt dùng trong gia đình.
Trong buồng giam không có dụng cụ sắc nhọn như dao hay kéo, nhóm người lấy chỉ khâu cắt xà phòng thành những hình chữ nhật nhỏ, kích thước bằng một quân mạt chược thật.
Cuối cùng, lấy bút bi đỏ và xanh khắc các con số, ký hiệu lên quân bài.
Trò mạt chược này quá quen thuộc với mọi người, ai cũng biết viết vẽ chữ gì lên đó nên chỉ chốc sau hơn chục người trong ban 7 đã làm xong một bộ mạt chược.
Thiệu Quân nhìn bàn mạt chược đó, muốn tịch thu nhưng lại tiêng tiếc, phải tốn công lắm mới làm ra mà.
Thiệu Quân ngồi bên cạnh La Cường, hai ghế còn lại là Thuận Tử và Hồ Nham, những con còn lại xúm vào vừa xem vừa bàn tán ỏm tỏi.
Thiệu Quân cởi áo khoác đồng phục, giũ thẳng treo ở cửa phòng giam, chắn không cho tù nhân và các quản giáo khác nhìn thấy.
Bốn người bọn họ đều là những tay bài bạc lão làng, trình độ không hề yếu, nhưng La Cường không biết cố ý hay vô ý, vẫn nhường cho Tam Màn Thầu thắng dễ dàng vài ván trước.
Thắng thua không quan trọng. Khi Thiệu Quân rút được quân bài tốt mặt mày thật rạng rỡ, La Cường thích ngắm gương mặt đó…
Thiệu Quân dẫn đầu, xoa xoa tay, nói rất tự tin: "Xem Tam gia gia có "đại tứ hỉ" đây.!"
Thiệu Quân đã có được ba quân Đông, ba quân Tây, ba quân Nam, nhưng không lấy được quân Bắc nào, càng ngày càng sốt ruột, trong tay đang còn cầm hai quân bài phế vật, đánh không được bỏ xuống cũng không xong.
La Cường nheo mắt nhìn Thiệu Quân, nhìn người thanh niên quên cả cởi giày ngồi xổm trên ghế đẩu, hai mắt mở to, dáng vẻ rất tập trung, rất phấn khởi.
La Cường cố tình trêu chọc Thiệu Quân: "Tôi có quân cậu cần đây."
Thiệu Quân: "Không."
La Cường: "Lấy được nó cậu sẽ ù đó."
Thiệu Quân: "Tôi tự lấy! Đang tới phiên của tôi, anh đừng làm phiền tôi!"
La Cường miệng cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, Tiểu Màn Thầu thích tự mình lấy …
Đi thêm hai lượt nữa, Thiệu Quân vẫn không lấy được con Bắc, hai con bài Bính trong tay anh bị thay thế thành hai con Bính khác, lại tiếp tục như cũ cầm mãi không được mà đánh xuống không xong. Thật sự nếu không muốn chờ "Đại tứ hỉ" anh cũng ù từ lâu rồi.
La Cường đương nhiên biết Thiệu Quân đang đợi quân bài gì, xoay xoay một khối xà phòng trong tay, nói: "Có quân bài này, lấy hay không?"
Thiệu Quân cố chấp: "Không lấy của anh!"
La Cường: "Lấy là ù ngay!"
Thiệu Quân: "Tôi không ù cũng được!"
La Cường: "Cậu không ù tôi sẽ ù ngay đấy. Nhìn đi, tôi bốc một đợt nữa là chắc chắn ù!"
Thiệu Quân cau mày, mím môi, thật sự không cam lòng mà.
La Cường: "Có muốn ăn không?!"
Thiệu Quân: "Ăn!!!"
Từ "ăn" của Thiệu Quân vừa bật ra, La Cường đã ném khối xà phòng qua trước mặt anh.
Thiệu Quân có con nhị và con tam, La Cường ném cho anh một con nhất có "yêu kê".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!