Chương 20: Cơm tất niên

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đêm đó, Thiệu Tam gia giá lâm đến buồng giam ban 7 đúng giờ như mọi người dự đoán, với hai hộp cà mèn trên tay.

La Cường mở cà mèn ra, mùi cay nồng thơm phức bốc lên trong không khí.

"Mới mua, còn nóng, ăn nhanh lên."

Thiệu Quân đội chiếc mũ cảnh sát lắc lư đi khắp phòng chỉ trỏ, nệm này lót không ngay ngắn, bát cơm kia rửa chưa sạch, còn dính hạt cơm trên đó kìa, cái đôi giày chơi bóng này của ai vậy, hôi thối quá. Chỗ này mà ở được sao?!

Thiệu Quân cũng vừa từ trung tâm thành phố về, nói ở Triều Dương vừa mở chi nhánh của "Đầu thỏ mẹ Song Lưu" (*) chủ quán là người Thành Đô, các món ăn ướp vị chính tông, ăn xong cảm thấy ngon miệng, đoán La Cường cũng thích nên anh mua về bốn phần. Cạnh nhà hàng còn có một cái "Jiu Jiu Ya" (**), nên sẵn tiện anh mua luôn hai phần cổ vịt cay.

(*) "Đầu thỏ mẹ Song Lưu": Tên chuỗi quán ăn vị Tứ Xuyên với nguyên liệu chính là đầu thỏ, vâng, là đầu thỏ…

//

(**) Jiu Jiu Ya: Chuỗi thức ăn nhanh với nguyên liệu từ vịt gà.

La Cường ngồi xếp bằng trên giường, mở cà mèn đặt lên hai cái đùi, cúi đầu ậm ừ, "Về sau ngày nào tôi cũng có à?"

Thiệu Quân khinh thường nói: "Mơ đẹp thế, ngày nào cũng sinh nhật anh à?"

Thiệu Quân nói với Thuận Tử:  "Lần sau sinh nhật anh tôi lại đến đó mua đầu thỏ."

Nhím liến thoắng: "Tam gia, tôi thích ăn gan xào và thịt viên sốt chua ngọt! … cả món lẩu ở Tây Tứ nữa, ẩm thực chuẩn vị Bắc Kinh luôn đó!"

Thiệu Quân nói: "Nếu cậu kiếm được ít hơn hai trăm điểm công tháng này, tôi sẽ không mua thịt viên đâu, tự mà lo liệu đi nha!"

Vì để có thịt viên trong ngày sinh nhật của mình, Nhím nhảy xuống khỏi giường nghiêm nghị cúi chào đảm bảo với cảnh sát Thiệu rằng nó sẽ đạt thành tích tốt ở nhà xưởng.

La Cường xem như đã lĩnh giáo được thủ đoạn mua chuộc lòng người của Thiệu Tam gia, làm rất trơn tru, không tốn nhiều công sức vẫn có thể quản lý tốt đội ngũ. Tấm bảng trắng nhỏ ở lối vào khán phòng nhỏ chuyển từ học chính trị thành lời chúc mừng sinh nhật, tám chín phần là ý tưởng của Tam Màn Thầu.

Thiệu Quân đối xử rất tốt với mọi tù nhân trong ban 5, 6, 7 và 8, không thể nhìn thấy bất kỳ sự phân biệt nào.

La Cường lúc đó không biết mình nghĩ gì, có lẽ người lớn tuổi luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch, tâm lý cũng yếu ớt, muốn ai đó nghĩ về mình, muốn ai đó đối xử tốt với mình.

Muốn biết liệu mình có chiếm một vị trí đặc biệt nào trong trái tim của ai đó không.

La Cường cảm thấy trước đây hắn không phải là như vậy, trước đây hắn không quan tâm đến ai, bây giờ đã già rồi, không có gì để khoe khoang, không còn gì để hoang phí nên nội tâm mới nhỏ lại.

Trời càng ngày càng lạnh, dàn cây hòe rụng lá trơ những cành khẳng khiu ôm lấy bầu trời, sân thể dục đất vàng vào đông lạnh như cứng rắn hơn.

Vị trí ngủ của La Cường nằm ngay cạnh cửa sổ, giường tầng trên, có góc nhìn đẹp.

Lúc ngủ hắn rất ghét ánh sáng, có ánh sáng hay ai đó ồn ào xì xầm khi hắn ngủ là hắn có thể cầm dép mà phang. Sau lại không biết đã xảy ra chuyện gì, từ một ngày nào đó, hắn bắt đầu mở rèm ngủ, để nắng đông buổi sớm tràn ngập căn phòng, hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt oán hận nhưng không dám nói của những người còn lại trong phòng …

Từ chỗ hắn nằm, tựa đầu trên tay, hắn thể nhìn thấy con đường rợp bóng cây dẫn từ tòa nhà văn phòng đến khu nhà giam, và gần hết khoảnh sân chơi.

Mỗi ngày hơn 6 giờ sáng, Thiệu Quân sẽ đội mũ cảnh sát chạy ra khỏi tòa nhà văn phòng, vừa chạy vừa túm lưng quần, vừa nhìn đã biết lúc nhỏ cha mẹ không dạy dỗ kỹ để thành thói quen xách lưng quần chạy nơi công cộng như bây giờ.

Trước khi tắt đèn trạm canh gác vào buổi tối, Thiệu Quân sẽ ôm vài túi đồ ăn vặt, sách giải trí và máy chơi game để chuẩn bị cho ca trực khuya, lại đi vào tòa nhà văn phòng. Lúc đi ngang qua xà ngang ở sân chơi lớn, anh sẽ đặt đồ xuống đất, cởi áo khoác đồng phục, xoa mạnh hai lòng bàn tay vào nhau rồi nhảy lên nắm lấy xà ngang  …

La Cường nhìn ngắm từ xa, lúc đầu chỉ để đếm xem Thiệu Quân hôm nay hít được bao nhiêu xà.

Sau, hắn không đếm Thiệu Quân đã hít được bao nhiêu cái nữa, mà chuyển sang đếm xem trên người anh có bao nhiêu múi cơ bụng, bao nhiêu khối cơ eo, ánh mắt lướt theo tấm lưng cong, theo cánh mông vểnh lên khi anh đẩy người, hay đường nét mềm mại của phần eo và đùi…

Có đôi khi Tam màn Thầu đang có tâm trạng tốt hay tràn đầy năng lượng do ăn quá nhiều thịt tối hôm đó, anh sẽ chạy hai vòng sân để ra bớt mồ hôi, miệng thở ra từng đợt hơi trắng.

Mông Thiệu Quân khi chạy sẽ vểnh lên, trông rất thích mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!