Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La Cường cứ như vậy "nghĩa khí" với Thiệu Quân.
Cả hai không nói gì với nhau, không một lời vô nghĩa, nhưng dường như trong lòng cả hai đều cảm nhận được đối phương là người đáng để tin tưởng.
Thiệu Tam gia nói được thì làm được, hôm sau, tranh thủ ngày nghỉ của mình, anh không nghỉ ngơi, lái xe đến thị trấn Thanh Hà, mua mấy túi thịt xương và đùi dê lớn.
Đêm hôm đó đại đội 1 vui như trẩy hội, sau bữa cơm chiều với canh cải trắng như mọi hôm, đến bữa ăn khuya giữa đêm thì là món thịt dê này. Thịt dê là do quản giáo mua riêng để thưởng cho đội của mình, nên không ăn cùng bữa cơm chiều mà phải lén lút ăn trong bí mật.
Khi đèn ngoài hành lang dần tắt bớt, trong không khí đã đậm nồng mùi thịt dê.
Những thùng thịt xương dê nấu nước dùng lần lượt được đặt trước các cửa buồng giam, một nhóm người xúm lại, nước bọt chảy dài đến suýt rớt vào thùng.
Có người phàn nàn: "Thịt nấu tan vào nước cả rồi à, chỉ toàn xương!
Có người trả lời: "Thà có nước dùng để húp, mày thấy các đội khác có được đãi ngộ như vậy không!"
Thiệu Quân tự tay lấy một thùng đầy thịt dê, mang vào ban 7.
Nhím ngạc nhiên kêu lên: "Thịt … có thịt … đùi dê! …"
Thuận Tử vội vàng bịt miệng Nhím lại: "Nhỏ nhỏ cái coi! Cắm mặt ăn đi đừng có nói nhiều, nói một hồi đám buồng bên kia nó kéo qua bây giờ!"
Ban 7 đã nhận ra, Thiệu Quân đưa cho ban 7 thùng có nhiều thịt nhất, không phải là xương sườn chỉ dính tý thịt mà là những cái đùi dê lớn!
Tất cả mọi người đều nghĩ Thiệu Quân thiên vị ban 7 vì Thiệu Tam gia và La lão nhị có quan hệ rất tốt, là để giữ thể diện cho La Cường.
La Cường bưng một bát lớn đầy nước dùng và thịt dê, há miệng xé một miếng thịt thơm phức, ăn như một con Thao Thiết.
Nhím hi hi ha ha cười lấy lòng: "Cảnh sát Thiệu, anh thật tốt bụng, quan tâm đến chúng tôi! Có anh che chở, chúng tôi không muốn ra ngoài nữa!"
Thiệu Quân hừ mũi nói: "Làm gì, tưởng tôi mang mấy này cho cậu ăn đấy à?"
Nhím lắc vai chỉ vào đũa: "Anh cho anh Cường ăn, chúng tôi chỉ được húp nước ké thôi!" Một câu nói nịnh nọt bợ mông cả hai người.
La Cường vùi đầu ăn, tuy không nói gì, nhưng trong lòng lại chợt động.
Đó là một cảm xúc khó tả, làm trái tim hắn như mềm đi.
Nhưng Thiệu Quân lại lập tức nói: "Bữa này, là tôi dành tẩm bổ cho Đại Hắc. Mấy ngày nữa Đại Hắc sẽ ra tù rồi, mấy cậu cũng là anh em, coi như mình tổ chức một bữa tiệc mừng tiễn Đại Hắc ra tù."
La Cường suýt chút nữa cắn vào lưỡi của mình…
Không chỉ La Cường sửng sốt, chiêu của của Thiệu Tam gia này làm ai nghe xong nét mặt cũng đều thay đổi.
Đại Hắc chậm rãi đứng dậy khỏi ghế, tay cầm cái bát, ngây người một lúc mới nói: "Cảm ơn cảnh sát Thiệu…"
Đại Hắc là ai? Đây là người ở trong ban 7 lâu nhất cả bọn. Lúc vừa đến, anh ta được gọi là Tiểu Hắc, sau đó thì thành Đại Hắc, vài tù nhân trẻ còn gọi anh ta là Lão Hắc. Từ hoãn vô thời hạn xử tử đến chung thân rồi giảm dần án, Đại Hắc đã ở trong tù hai mươi năm, chứng kiến từng đợt quản giáo và tù nhân đến rồi đi, rốt cuộc cũng đã chờ đến ngày ra tù.
Buồng giam ban 7 lại sinh động lên, mọi người thi nhau ôm chầm lấy Đại Hắc, ôm quyền, trong mắt hiện lên sự hâm mộ, hoài niệm và lưu luyến.
Trong ngục giam không cho phép uống rượu, Thiệu Quân lấy một chai Coke to trộm được giấu trong ngực ra.
Mọi người lấy Coke thay rượu. Thoáng chốc, trên đôi mắt vài người đã bắt đầu ậng nước, quay đầu lén lút lau đi…
La Cường vào ban 7 được vài tháng, nhưng Đại Hắc chưa bao giờ bắt nạt tù nhân mới. La Cường cũng kính Đại Hắc một ly, hỏi, "Anh có tính toán gi sau khi ra tù chưa?"
Đại Hắc nói: "Còn có thể đi đâu nữa, về nhà thôi … Mà tôi còn đang sợ lâu quá rồi, không tìm được đường về nhà nữa."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!