Chương 16: Tên thật

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thu vàng tháng mười, bầu trời xanh như một lớp vỏ trứng trong mờ, bao phủ một màu trắng tinh lên vùng ngoại ô thành phố này.

Trên cổng sắt lớn trại giam treo băng rôn chào mừng đoàn lãnh đạo đi thị sát, khắp các khu sinh hoạt và nhà xưởng trong trại giam cũng căng đầy mấy băng rôn khẩu ngữ như "Chào mừng Quốc khánh, cảm ơn chính phủ cảm ơn xã hội", "Cố gắng học tập, lao động cải tạo, lần nữa làm người" …

Ngày hôm đó, tất cả hàng nghìn tù nhân trong nhà tù Thanh Hà xếp hàng chỉnh tề trên sân chơi lớn làm lễ kéo cờ Tổ quốc và hát quốc ca.

Cũng trong ngày hôm đó, đại đội 1, với tư cách là đội đại diện cho khu nhà giam số 3, thực hiện diễn tập xếp hàng trước mặt các lãnh đạo.

Chưa bao giờ Thiệu Quân lo lắng như ngày hôm đó. Không phải họ chỉ là những người đứng đầu Cục Quản lý Nhà tù thuộc Bộ Tư pháp sao? Đa số cấp bậc đều thấp hơn bố anh, lại càng thua xa ông ngoại anh hồi đó — nhưng chẳng hiểu sao anh thực sự lo lắng.

Anh đứng đầu hàng, phía sau anh một bước chân là La Cường.

Hôm đó Thiệu Quân cân nhắc đủ mọi đường, La Cường này rất tùy hứng, không đáng tin cậy, sớm muộn gì hắn cũng gây rối, có thể chịu đựng được qua lễ hát Quốc Ca đã may mắn lắm rồi.

Anh tưởng tượng ra vô số khả năng trong đầu, ví dụ như La Cường có thể chửi đổng khi toàn đội điểm số, có thể đá văng chậu hoa cúc trước mặt, có thể lật bàn trà của mấy lãnh đạo trên bục, hoặc thậm chí có thể xách cổ áo ai đó phía sau ném qua vai khi đang bước đều diễu hành, và cả đoàn sẽ loạn cào cào gà bay chó sủa…..

Nhưng La Cường hôm đó rất im lặng và nghiêm túc.

Thiệu Quân lấm lét nhìn La Cường qua khóe mắt không biết bao nhiêu lần. La Cường đứng hàng đầu ban 7, nghiêm mặt hét khẩu lệnh, giọng điểm số rất lớn, rống đến các thành viên ban 7 ai cũng căng thẳng, ngực ưỡn đến cứng đờ, một động tác cũng không sai, một bước chân cũng không thiếu, đi nghiêm đứng nghiêm, làm diễu hành rất đều và chỉn chu.

Những thành viên của ban 7 cũng đang trong giai đoạn nơm nớp lo sợ vì đổi ban trưởng, cả bọn ai cũng đều sợ 294 ra mặt, có ai dám làm không tốt, vuốt ngược lông hắn đâu.

La Cường trước đó đã nói với những người trong ban: "Chắc mọi người biết rồi, từ nay về sau, tôi sẽ là trưởng ban ở đây. Tuy trước kia mọi người không vừa mắt tôi, nhưng chỉ cần mọi người còn ở trong ban này, thì phải nghe lời tôi, thuộc phụ trách của tôi. Nếu mọi người sẵn sàng gọi tôi là đại ca, tôi sẽ rất vui lòng nhận mọi người là huynh đệ."

"Những chuyện không hay trước đây tôi bỏ qua, không truy cứu cũng không quan tâm. Từ nay, mọi người sẽ là anh em một nhà. Đừng để người ngoài nhìn vào ban 7 chúng ta rồi đánh giá không tốt, đừng để các giải thưởng và thành tích xuất sắc đều của các ban khác, còn chúng ta toàn là điểm phạt có được không? Không được để người khác xem thường."

"Lần diễn tập ngày Quốc khánh này, có thể làm tốt không?" La Cường rống lên.

"Có thể làm tốt!!!" Mọi người trong ban 7 gật như gà mổ thóc, đứng thẳng người, bắp chân run lên.

Trong buổi chào mừng Quốc khánh hôm đó, đại đội 1 đã thể hiện tốt, và cuối cùng cũng đã được đánh giá tốt.

Cấp trên đi thị sát hài lòng, cấp dưới cũng nhẹ nhõm hơn. Trưởng nhà giam sau đó đã cố tình nói trong bài phát biểu tổng kết buổi chào mừng: "Đội của chúng ta, ban của chúng ta tuy thường xuyên có những xích mích nhỏ, đúng không? Nhưng, vào những thời điểm quan trọng, chúng ta đã thể hiện được tính tập thể cao, tính tổ chức và kỉ luật tốt nên vẫn đáng được biểu dương.

Ví dụ như ban 7, đúng vậy, là ban 7 của các cậu … "

Blad blad blad…

La Cường ngồi xổm, lơ đãng nghe tưởng nhà giam nói tai nọ qua tai kia, đôi mắt chăm chú nhìn Thiệu Tiểu Tam nhi đang đứng cách đó không xa.

Thiệu Quân chắp một tay ra sau lưng, rút một tay kia ra khỏi túi quần cảnh phục, khẽ giơ ngón tay cái lên cho La Cường, tỏ vẻ Tam gia đang rất hài lòng.

La Cường đưa tay sờ cái đầu húi cua, chớp mắt nhìn Thiệu Quân

Lần này La Cường đã lấy lại mặt mũi cho Thiệu Tam gia.

Thật ra La Cường nào có chuyện quan tâm đến những cái tên lãnh đạo trên bục đài kia. Rặt một đám bụng phệ như có bầu, thắt lưng muốn bung ra, đeo kính gọng đen to bản, đeo đồng hồ đắt tiền trên cổ tay, một nhóm "anh em họ hàng" ngồi trên bục phát biểu, chỉ trỏ, vỗ vỗ tay… Toàn những kẻ ngứa mắt. Màn trình diễn xuất sắc của La Cường không dành cho những người đó xem.

Đúng là hắn làm cho Thiệu Quân. Lần trước hắn ra tay với Trịnh Khắc Thịnh, làm cảnh sát Thiệu mang tiếng xấu, La Cường cảm thấy trong lòng không yên.

Hắn không phải là người vô ơn, mà hoàn toàn trái lại, La Cường lăn lộn trong cái giới này, rất coi trọng nghĩa khí, đền ơn đáp nghĩa, lấy oán trả oán lấy ơn trả ơn, mày tôn trọng tao tao sẽ tôn trọng lại mày.

Khi La Cường khó khăn nhất, Thiệu Quân đã cho hắn hai cái màn thầm, mua thức ăn vặt cho hắn, đưa hắn đến bệnh viện để điều trị vết thương, còn ngồi cùng tán gẫu giải buồn với hắn…

Thiệu Quân đã cản trưởng nhà giam gọi đội điều tra tội phạm đến, cố gắng dìm sự cố bàn tay bị đứt của Lão Thịnh xuống. Nếu không bắt được hung thủ thực sự thì quản giáo sẽ phải trách nhiệm về những sai sót trong khâu quản lý, lúc đó Thiệu Quân nói: "Tôi xin chịu trách nhiệm".

Thiệu Quân cũng để hắn làm ban trưởng ban 7, không tính kế hãm hại, giày xéo hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!