Chương 13: Trả đũa

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Sau đó, Thiệu Quân gọi riêng Lão Thịnh đến văn phòng, nói chuyện rất lâu.

Đương nhiên, Lão Thịnh không nói gì, cũng không thừa nhận điều gì.

Nhưng Thiệu Quân cảm thấy mình không nghi ngờ sai, dù sao thì anh cũng là cảnh sát, quen với cuộc sống trong phòng giam, anh biết quá rõ mình chỉ chậm một bước là vĩnh viễn không lấy được chứng cứ!

Thiệu Quân đưa điếu thuốc ngon cho Lão Thịnh, búng nhẹ lên hộp thuốc lá: "Trịnh Khắc Thịnh, có người gây chuyện ngay trước mũi anh. Anh quản lý ban 7, anh hiểu ý tôi chứ… Đây là lần cuối cùng, đừng để tôi nói thêm lần nữa."

Lão Thịnh còn muốn ngụy biện những chuyện khác, Thiệu Quân đã nói thêm: "Người đến thăm tù anh hôm đó, chúng tôi có video, hay là tôi nhờ cảnh sát bên ngoài tìm xem người đó là ai, hiện giờ đang ở đâu nhé? Mấy đàn em của anh lúc trước chúng tôi cũng mời hết lên đây uống trà luôn? "

Lão Thịnh ngậm miệng lại. Gã có rất có tiền án, sợ bị điều tra ra thêm.

Thiệu Quân vừa đánh vừa xoa: "Anh cũng đã lớn tuổi, ở đây tám năm rồi, còn hơn ba năm nữa là được thả, cần gì phải làm như thế? Anh khiêu khích 294 làm gì. Tránh bớt vài chuyện, ngoan ngoãn làm theo đúng luật, còn vợ còn đợi ở nhà, sao lại phải liều lĩnh đánh đổi như thế? "

Lão Thịnh vùi đầu ngoan cố hút vài điếu thuốc, cuối cùng nói, "Cảnh sát Thiệu, tôi không muốn làm cậu thêm phiền. Tôi xin lỗi, nhưng đây thực sự không phải việc của cậu. Cậu phụ trách công việc của nhà tù, nhưng cậu không thể kiểm soát mọi thứ trong giới giang hồ này."

Thiệu Quân nhìn xoáy vào mắt gã: "Nhưng tôi vẫn cứ muốn nhúng tay vào đấy."

La Cường phải nằm viện một thời gian, một phần thì là bị thương nặng, phần khác thì là do Thiệu Quân không muốn hắn quay lại nhà tù quá nhanh, vì sợ hắn lại gây chuyện.

Thiệu Quân như bị cái gì đó dẫn dắt, tranh thủ ngày nghỉ, anh chạy đến bệnh viện mấy lần, đứng chỗ hành lang phía xa xa mà nhìn cửa phòng bệnh.

Anh nhìn thấy La Cường đi ra khỏi phòng, tay vịn tường, chậm rãi đi vào toilet.

La Cường đi được mấy bước, quay đầu lại nói: "Đi theo làm gì, đưa màn thầu cho tôi à?"

Thiện Quân nghiến răng ken két, lôi mấy túi thức ăn vặt to tướng nhiều màu sau lưng ra…

Thiệu Quân chợt cảm thấy mình cũng thật rẻ rúng, che chở cho cái tên này, liệu hắn có cảm kích anh không?

Việc mua chút thức ăn gì đó đến nói chuyện an ủi, tâm sự chuyện nhà với tù nhân là một phần công việc của quản giáo, giúp các quản giáo dễ quản lý tù nhân hơn, nhưng chả hiểu sao đối với cái tên này, Thiệu Quân cảm thấy như mình đang là con sen cho hắn!

Trong lòng anh đúng là có lấn cấn, 294 bị người ta vu oan khi đang dưới sự quản lý của anh, anh không thể nói việc không liên quan gì đến mình. Nhưng tuy anh luôn miệng nói "tôi sẽ lấy lại công bằng cho anh", thì những chuyện như thế này, dù muốn hay không cũng không dễ dàng giải quyết, ai vào tù chẳng bị bắt nạt? Cũng không bao giờ có cách giải quyết triệt để.

Thiệu Quân không nói thẳng với 294 hắn bị người ta chơi xỏ, sau lưng có ai giật dây, nhưng sau lưng anh cũng không định bỏ qua. Có kẻ lợi dụng sự vắng mặt của anh mà gây rối người trong ban anh quản lý, Thiệu Tam gia sao có thể cho qua? Sao có thể để cho người khác mượn danh đùa giỡn như thế?

Thiệu Quân dành hơn mười tiếng đồng hồ nghiên cứu video giám sát khu vực nhà tù ngày xảy ra sự cố, xem đến đỏ cả mắt, xem đến từng khung hình, phân tích từng góc độ cũng không thể xác định được tên trợ lý quản ngục che nón sùm sụp khi ấy là ai. Khi trở ra, chỉ đành trích xuất hình ảnh tên đầu trọc xăm trổ thăm tù Lão Thịnh.

Thiệu Quân nghẹn một cục tức trong ngực, cứ như thể hai xương sườn bị gãy của 294 đang chọc thủng ngực của anh, vệt nước bọt phun lên mặt làm bỏng mắt anh. Anh bỏ qua trưởng nhà giam, đến tìm thẳng một người bạn làm cảnh sát hình sự anh quen. Tên đầu trọc cũng đang bị đồn công an địa phương để mắt đến, do làm nhiều việc xấu, hắn nhanh chóng bị bắt.

Không tìm thấy bằng chứng nào về việc thuê người hãm hại, Thiệu Quân cũng không vừa gì, anh quay sang nói với bạn mình: Thằng này không thừa nhận à? Được thôi, dám thách thức Tam thiếu gia tao à, mày tống hắn vào trại cải tạo nửa năm hộ tao, lý do gì cũng được, tao không tin không trị được nó!

Tính tình của Thiệu Quân là thế, đừng có mà gây sự với anh. Khi còn nhỏ, mỗi khi có ai chọc anh, anh sẽ khóc, khóc đến kinh thiên động địa, nếu lỡ làm mất món đồ chơi quý giá nhất của anh, anh có thể níu chân mà khóc tru khóc tréo từ ngày này sang ngày khác.

Lớn rồi, anh không khóc nữa, anh chỉ chơi khô máu với kẻ đó thôi. 

Ngày ấy, khu bệnh viện nhà tù diễn ra một cảnh dở khóc dở cười.

Thiệu Quân giống như một ông lớn, ngồi thẳng lưng một đầu đường bệnh, lấy đồ ăn vặt ra khỏi túi, xé bao ăn.

La Cường cũng giống như một ông lớn, ngồi ở đầu bên kia cái giường khui đồ ăn vặt im lặng cặm cụi ăn, giống như một con báo đang cắn xé con mồi …

Nãy giờ không ai nói gì, cả hai bắt đầu thấy ngứa miệng.

Thiệu Quân cười nhạo: "Ăn hết sạch sành sanh luôn rồi, mà thôi không sao, tôi vẫn còn đây!"

La Cường chép chép miệng: "Ngày nào cũng có à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!