Chương 12: Giăng bẫy

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Tối hôm đó, Thiệu Quân tốt bụng đột xuất đợi Trầm Bác Văn chơi xong, ném con khỉ say rượu lên ghế sau, đích thân đưa anh ta về nhà. Lúc về căn hộ của mình đã là sáng sớm, anh ngủ một giấc đến trưa.

Vừa mở mắt mở nguồn điện thoại, anh thấy vô số cuộc gọi nhỡ liên tục, tất cả đều là của đồng nghiệp.

"Hả? Có chuyện gì vậy?" Thiệu Quân ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm áp, gió lạnh thổi làm anh rùng mình một cái.

Một cuộc gọi từ Đội trưởng Điền đại đội 1 nói đã xảy ra sự cố nghiêm trọng, yêu cầu anh đến tiếp quản ngay sáng sớm mai.

Thiệu Quân không đợi được đến sáng hôm sau, anh lái xe về nhà tù ngay chiều hôm đó, vì đồng nghiệp nói trong điện thoại rằng, là Chu Kiến Minh ban 7 của anh gây rối.

Chuyện này Thiệu Quân phải nhanh chóng quay về. Anh sốt ruột như thế cũng đúng, trong mắt những người khác, La Cường chỉ là tội phạm ấu dâm, hiện tại trong đội chỉ có Thiệu Quân biết hắn không đơn giản, là 294. Hai ngày trước anh đã phát điều đó, nhưng tạm gác lại vì ngày nghỉ, nhưng vừa gác lại thì lại có chuyện ngay.

Thực ra lúc đó chính Thiệu Quân cũng không hiểu vì sao khi nghe thấy chuyện xảy ra với Chu Kiến Minh, anh cứ như thể có lửa dưới mông, ngao ngao lủi lên phía trước…..

Đội trưởng Điền nhìn thấy Thiệu Quân, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Thiếu gia, cậu tránh đi một chút đã, đừng đi vào vội."

"Tại sao tôi không thể vào?" Thiệu Quân thắc mắc.

"Người trong ban cậu này có vẻ rất thành kiến với cậu, nãy giờ nói ra những lời rất độc ác… Chúng tôi sợ hắn sẽ làm cậu bị thương."

Thiệu Quân trợn tròn mắt, Tam gia gia anh đã làm gì hắn đâu?

Đội trưởng Điền nhỏ giọng giải thích: "Chúng tôi cũng đang điều tra. Tối hôm qua, hắn nói … hắn nói cậu phái người đi gọi hắn, cậu gài bẫy hắn, làm hắn nhục nhã."

Thiệu Quân chẳng hiểu mô tê gì, đêm qua? Đêm qua anh đang uống rượu ở hộp đêm trong Tam Lý Truân mà!

Trước cửa phòng giam, hai cảnh sát có vũ trang đang cầm súng canh gác, vẻ mặt cảnh giác đề phòng, cũng nói lên được phần nào sự nghiêm trọng của biến cố tối hôm qua.

Thiệu Quân chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn người này qua hàng rào sắt của cái lồng nhỏ, chân mày nhíu chặt lại.

Mới hai ngày không gặp, đã khác đến độ chẳng nhận ra. Đồng phục tù của người bị còng trong lồng đầy bụi bẩn, vết đánh nhau, vết giày da giẫm đạp, vết máu loang lổ…

Dưới xương mày bị đánh đến rách nát là một đôi mắt đỏ ngầu long sòng sọc, phát ra ánh mắt lạnh như băng …

Thiệu Quân cau mày hỏi: "Nói tôi nghe, chuyện gì đã xảy ra, sao lại ra thế này?"

Luo qiang không nói tiếng nào.

Thiệu Quân lo lắng hỏi: "Tại sao anh lại đến phòng cảnh sát? Anh muốn lấy gì à? Đây là những lời phía họ kể tôi nghe, anh có ấm ức gì cứ kể với tôi?"

La Cường trầm giọng chửi rủa, giọng như tiếng gầm trong cổ họng của một con dã thú trong rừng.

"Anh nói cái gì vậy?"

"Tôi nói *** mẹ nhà cậu. Cút đi."

Thiệu Quân đột nhiên đỏ bừng mặt: "…"

Vô duyên vô cớ bị mắng, anh giận đến mức nổi gân xanh trên trán: "Hai ngày nay tôi nghỉ làm, không có ở đây. Nếu anh hiểu lầm tôi, anh phải nói cho rõ ràng ra chứ, sao cứ khăng khăng đổ tội cho tôi?!"

La Cường hơi quay mặt lại, lạnh lùng nhìn Thiệu Quân: "Cậu cùng một giuộc với bọn chúng hết mà… Cảnh sát Thiệu, có làm thì làm cho trót, hôm nay cậu không giết được tôi, thì ngày mai tôi sẽ làm cho cậu phải hối hận vì lúc trước mẹ cậu sinh ra cậu."

Những chữ cuối cùng của La Cường như bị xé nát ra giữa hai hàm răng đẫm máu. Lồng sắt rất hẹp và nhỏ nên không thể thẳng lưng được. La Cường cuộn tròn trong lồng, hai chân bị còng vào tấm sắt, hai tay giao nhau ôm lấy đầu gối. Nhốt vào lồng sắt là hình phạt thể xác nghiêm khắc nhất đối với tù nhân ở nơi này, rất ít khi sử dụng. Phạm nhân bị giam trong chiếc lồng nhỏ này vài ngày, ăn uống ngủ nghỉ đều không thể thẳng lưng, ngay cả tù nhân cứng đầu nhất cũng phải chịu thua sau mấy ngày.

Chuyện đêm đó, là như thế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!