Chương 113: Phiên ngoại 4: Hang ổ dấm chua của bốn con người – Phần 2

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Từ khi Thiệu Quân gặp Chu Nghiên ở nhà hàng,"giao thủ" trên bàn ăn, hai bên gặp nhau thêm vài lần nữa.

Chu Nghiên là một người tốt tính, không so đo hiềm khích, không lòng dạ hẹp hòi hay dẻ bụng, cho nên vừa có thể thân thiết với La Tam nhi vừa hòa thuận với Cảnh sát Trình. Chuyện cô và La Lão nhị có mối quan hệ cũ cũng không ngăn được cô trở nên thân thiết với Thiệu Quân.

Thiệu Quân có một lần tình cờ đến phòng làm việc của Chu Nghiên, tham quan từ trong ra ngoài, hai người họ đã có một cuộc nói chuyện rất ăn ý. Tiểu Chu là một nhà thiết kế và tạo mẫu nổi tiếng, có mối quan hệ tốt trong giới. Cô có đội ngũ, quan hệ công chúng và công ty của riêng mình. Hiện cô muốn mở rộng kinh doanh truyền thông văn hóa và đầu tư phim ảnh ra nước ngoài.

Sau khi Chu Nghiên trò chuyện với Thiệu Quân, cô vứt luôn La Lão nhị sang một bên, nói, lần sau tôi không đến tìm anh nữa, tôi sẽ đến gặp thẳng Tiểu Quân nhi nhà anh, bàn chuyện kinh doanh với Tiểu Quân nhi.

Thiệu Quân và Chu Nghiên thường đi mua sắm cùng nhau, nhanh chóng thành chị em thân thiết.

Vốn dĩ, La Cường là người không chịu nổi khi đi theo "hộ tống" chàng vợ này đi mua sắm, cả con đường đầy cửa hàng, Thiệu Tiểu Tam nhi có thể đi hết cửa này đến cửa khác, mỗi cửa hàng sẽ không bao giờ đứng trong đó thử đồ ít hơn một tiếng. La Cường mang trên tay, vắt trên vai đầy mấy đồ thiếu gia lựa chọn, sau giá cả không thuận ý, thiếu gia không vừa lòng, đồ vật rầm rầm rơi xuống, quay đi, không mua nữa.

Sau lại có một lần lúc ra khỏi tiệm ăn vặt kiểu Bắc Kinh của La Tam nhi, Thiệu Quân gọi điện thoại cho Chu Nghiên.

"Chị, em đang ở Thế Mậu Thiên Giai này, chị ra với em được không?"

"Em không đi shopping với Lão nhị đâu, anh ta phiền lắm, chị, đi shopping với em đi!"

Miệng Thiệu Quân rất ngọt, một chữ chị ơi hai chữ chị à. La Cường nheo mắt liếc nhìn qua làn khói thuốc …

Thiệu Quân đút hai tay vào túi, lắc hông, Chu Nghiên khoác lên cánh tay anh, hai người dựa sát vào nhau đi phía trước, vừa trò chuyện vừa tản bộ trong khu quần áo nam cao cấp của Trung tâm Thương mại Thế Mậu Thiên Giai, chọn cái này thử cái kia. Thiệu Quân mặc thử trang phục, Chu Nghiên tư vấn nhận xét, hết lời khen ngợi, "Đúng là móc treo quần áo, mặc gì chị trông cũng đẹp."

Hai anh em nhà họ La mắt to mắt nhỏ nhìn theo chằm chằm, đi theo không xa phía sau, đội hình bốn người giống như thiếu gia và tiểu thư đi mua sắm, theo sau là hai vệ sĩ vạm vỡ đô con hộ tống vậy.

Mặc dù Chu Nghiên không thể trông trẻ hơn những cô gái mười tám đôi mươi, nhưng trong váy len đen, đi bốt cao gót, mái tóc dài xõa bồng bềnh như nước sau lưng, khí chất duyên dáng quyến rũ và thành thục của cô toát ra một cô gái mới lớn không thể có được, thêm một chàng trai trẻ đẹp khoác tay bên cạnh, buổi dạo phố này thật hào hứng và tràn đầy sức sống.

Bên dưới màn hình trời của quảng trường, có một cậu bé chạy tới cầm theo giỏ hoa hồng: "Anh đẹp trai ơi, mua hoa tặng chị đẹp nha!"

Thiệu Quân còn chưa kịp nói gì, Chu Nghiên đã vui vẻ, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười quyến rũ: "Này nhóc, em nghĩ hai anh chị là gì của nhau?"

Thằng nhỏ cười khì khì nói: "Anh trai đẹp trai, chị đẹp gái, hai người rất là đẹp đôi!"

Cách đó không xa, anh em nhà họ La trơ mắt nhìn Chu Nghiên được lời khen làm cho vui vẻ phơi phới, còn Thiệu Quân hào phóng lấy ra ví tiền: "Cho anh một bó."

La Chiến cong môi, hạ giọng: "Mua….. một bó … hoa hồng?! … Hai người này đúng là…… giống nhau."

La Chiến cố sống cố chết nín cười, vui sướng khi thấy người khác gặp họa, lại càng thấy Trình Vũ nhà mình thật tốt. May mắn mới có được Cảnh sát Tiểu Trình, người bên cạnh hắn an ổn kiên định biết bao. Dù thế giới có thay đổi thế nào, những người như Trình Vũ sẽ không bao giờ thay đổi, không bao giờ ra ngoài trêu chó chọc mèo; nếu kết hôn với ai đó như anh dâu này chắc cả đời còn lại của hắn phải gà bay chó sủa mất. 

La Cường dùng răng cửa nghiến điếu thuốc trong miệng, đầu lọc gần như nát nhừ.

La Cường nghe là biết trong dấu ba chấm La tam nhi bỏ lửng kia nói toẹt ra là: Hai người này, mẹ nó lẳng lơ y như nhau, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!

Sau khi mua sắm xong, tiễn Tiểu Chu đi, La Chiến lái xe, xe vừa khởi động, hai người ngồi trên ghế sau xe đã đè nhau xuống, tay chân dây dưa, hô hấp hỗn loạn …

La Chiến ho khan hai tiếng, miệng lẩm bẩm: "Ui dà.. … Phía trước có cảnh sát giao thông đó."

Thiệu Quân bị La Cường đè dưới thân, cánh hay chặn ngang cổ, không thể cử động, mặt anh đỏ bừng, quyết không chịu thua.

"Lão nhị, đừng có gây sự nữa!"

"Gì? Anh được cặp kè với các cô gái, còn em thì không được à?!"

"Nghĩ Tam gia đây không có hứng thú với con gái thật à, em đi cặp kè với cô ấy cho anh biết nhé?!"

"Anh có dám nói anh chưa từng không? Có dám nói không?!"

La Chiến lặng lẽ tháo kính râm xuống, điều chỉnh góc kính chiếu hậu trên đầu, rướn cổ nhìn hai người yên sau đang vật lộn cắn xé nhau náo nhiệt. (nhiều chiện =))))

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!