Chuyển ngữ: Andrew Pastel
(*) Phố bar Tam Lý Truân (Sanlitun): Con phố ăn chơi nổi tiếng ở Bắc Kinh, thu hút rất nhiều khách nước ngoài, chõ này bar, vũ trường, mấy chỗ ăn chơi sang trọng, mall đồ san sát, nôm na thì giống phiên bản cao cấp (hơn rất nhiều) của phố Bùi Viện HCM.
//
Thiệu Quân đã hoàn thành xong ca trực 24 giờ, hai ngày tiếp theo là ngày nghỉ.
Sáng sớm anh đi ngang qua nhà bếp thó một cái bánh quẩy, rồi đến ga ra của tòa nhà văn phòng để lấy xe, đi ngang qua sân chơi lớn, liếc nhìn hết nhóm phạm nhân này đến nhóm phạm nhân khác đang tập thể dục buổi sáng.
Anh lia mắt tìm 294 trong tiềm thức, đến khi tìm được, hắn cũng đang nhìn về phía anh.
La Cường khẽ nhếch khóe miệng, như muốn nói ăn ngon không? Hôm qua thức đêm để ăn đó à?
Thiệu Quân nheo mắt, thật ra anh đang thầm nghĩ, thân thể kia, khí thế kia, quả nhiên giống như "294" lắm nha.
Thiệu Quân đã dành thời gian gọi cho Thiệu Quốc Cương, không một lời xã giao, anh đi thẳng vào vấn đề.
Thiệu Quốc Cương đang bận họp, giọng nói trầm trầm: "Quân Quân, con hỏi cái này làm gì?"
"Tù nhân đại đội của con, con không được hỏi sao?"
"Đã bao lâu rồi con không gọi điện cho bố? Một tháng chưa? … Con gọi điện thoại còn gì khác không?!"
Thiệu Quân: "……"
Thiệu Quân cũng bắt đầu nóng nảy: "Cái người tên Chu Kiến Minh, đó, không phải tội phạm ấu dâm đúng không? Hồ sơ của anh ta sai, là do người trong cục của bố làm à? Rốt cục trước đây anh ta làm gì? Làm thế nào bên bố bắt anh ta lại được? Thẩm tra làm sao?"
Câu hỏi của Thiệu Quân khá vô lễ, nổi nóng rồi thì sẽ như thế, nếu anh có thể kiềm chế bản thân thì hai bố con cũng không đến nỗi cãi nhau suốt.
Thiệu Quốc Cương nghiêm nghị nói: "Hắn ta là ai con không cần quan tâm. Con nên quản lý tốt và để mắt đến những người thường liên lạc với anh ta. Ngoài ra, tài liệu tự kiểm và tự tố giác của hắn đều phải được kiểm tra nghiêm ngặt. Bố đã nói với trưởng nhà giam của con rồi. "
Thiệu Quân vừa nghe đã tức nghẹn, ý bố anh là cảm thấy Thiệu Tam Gia anh không quan trọng, nên gạt anh sang một bên, chẳng cho anh hay biết gì.
"Bố dặn dò với trưởng nhà giam, nhưng lại không nói gì với con! Con là quản giáo ban 7, con quản lý anh ta mỗi ngày, nhưng thậm chí còn không hề biết anh ta thật sự là ai, làm gì!"
"Ngày đầu tiên anh ta vào tù con đã nói với người khác anh ta phạm phải chuyện gì, toàn khu ba đều biết! … Kết quả thì con đã nói sai cho người ta rồi. Về sau mọi người biết chân tướng con chẳng phải sẽ bị cười vào mũi à? "
"Quân Quân, hôm nay về nhà đi."
"… Con bận lắm."
Thiệu Quân nhớ lại sáng hôm đó đưa màn thầu cho 294, anh thậm chí còn ngồi giảng dạy cho hắn, nói gì mà biết lý do tại sao các tù nhân lại xa lánh kỳ thị anh không, anh biết rõ quá mà, nếu biết trước sẽ thế này lúc đó anh không làm như thế phải không, làm chuyện này không đáng mặt đàn ông vân vân vũ vũ…
294 nhướng mày, bình tĩnh nói: Màn thầu, cho tôi hai cái nữa.
Thiệu Quân cảm thấy lúc đó anh nhất định giống như một tên ngốc trong mắt hắn, đầu ngập đầy màn thầu.
Lý do quan trọng nhất khiến anh nổi nóng với cha mình, là vì anh biết việc này có liên quan đến cảnh sát. Anh đang giữ thẻ căn cước của Chu Kiến Minh, đây là luật lệ của nhà tù, thẻ căn cước của tù nhân do quản giáo giữ. Căn cước thật sự ghi "Chu Kiến Minh". Với tố chất nghề nghiệp đáng tin cậy của Thiệu Quân sau khi tốt nghiệp mấy lớp khoa học trong trường, anh lật hai lần đã xác nhận đây là căn cước "thật".
Danh tính là giả, nhưng căn cước là thật, được đóng dấu và cấp bởi Cục Công an thành phố. Thân phận của 294 rõ ràng là bị công an "tráo bài".
Làm thẻ căn cước giả, ghi tội ấu dâm, chắc là anh ta gây thù chuốc oán với cảnh sát nhiều lắm, lúc vây bắt anh ta họ cũng phải rất trầy trật …
Ngày hôm đó, Thiệu Quốc Cương đến đại viện của trưởng của Quân khu ở ngoại ô phía bắc, yêu cầu bảo vệ ở cửa thông báo, bước vào trong mới thấy Thiệu Quân.
Trong khu vườn phía sau dãy nhà, Cố lão gia đang ngồi xổm tập trung chăm chút cho mấy chậu hoa của mình, tưới nước bón phân tỉa lá.
Thiệu Quân đang phá phách khung hoa tử đằng trong vườn, lắc lắc cái giàn rụng xuống một đống hoa. Khi còn bé, anh thích trèo lên giàn hoa đó nhất, bò lên đến đỉnh không xuống được thì khóc tu tu chờ người ẵm xuống. Từ nhỏ anh đã là một đứa trẻ hay quậy phá, hay khóc lóc la lối nổi tiếng cả đại viện. Lúc đó, cảnh vệ và mấy hậu cần trong đại viện cứ mở miệng ra là Tiểu Quân nhà chính ủy gia hôm nay lại leo lên lan can ban công hoặc rơi xuống mương, hay chui vào xó xỉnh nào đó khóc thét một ngày cũng không khàn giọng, tính tình thì bướng bỉnh, thật là phiền hết sức!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!